“Ôi, đáng tiếc! Vốn còn định chuốc say lão Lâm để hắn vẽ cho chúng ta một bức tranh, không ngờ lại là mất cả chì lẫn chài. Tranh vẽ không lấy được, ngay cả rượu cũng bị lão Lâm một mình uống hết.”
Tiếng thở dài của lão Trịnh vừa dứt thì bên ngoài cũng truyền đến hai tiếng thở dài khác.
Nguyệt Thu cư sĩ và Đào Thế Cương cũng đều tỉnh lại, đầu cũng không đau. Nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm qua thì đều cảm thấy tiếc nuối.
“Lão Trịnh, cuối cùng thế nào? Có vẽ được không?” Đào Thế Cương hỏi.
Lão Trịnh: “Còn vẽ cái gì nữa, tối hôm qua tôi uống đến mức ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Không phải tôi nói các ông chứ, thế nào mà các ông cũng say như vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây