(Do có sự sai sót nên mấy chương trước dịch sai chỗ ông Vương Văn Kiệt là hội trưởng, nhưng chính xác ổng là chi hội trưởng mà thôi mong đọc giả thông cảm, sẽ chỉnh lại)
Trong phòng họp.
“Thằng nhãi này quá đáng thật. Nó không biết chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến hiệp hội sao?”
“Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, bây giờ phải nhanh chóng giải quyết, không thể để truyền thông tiếp tục đưa tin bậy bạ được.”
“Chả biết Tổng bộ nghĩ gì mà mời người này vào làm nữa.”
Phó hội trưởng Quách ngồi yên một chỗ, mặt mày cau có. Chuyện này có thể trách ông ta sao? Chuyện Vương Vân Kiệt làm rùm beng đến thế này còn nói gì được nữa?
Tổng bộ đặc biệt mời thằng nhóc này đến đúng là kẻ phá hoại mà, nếu không phải tại hắn sao xảy ra chuyện này. Tổng bộ điện thoại chửi ông ta không ngóc đầu lên nổi, đồng thời liệt hiệp hội Thượng Hải vào diện quan sát đặc biệt, nếu còn xảy ra chuyện gì nữa sẽ cách chức phó hội trưởng của ông ta.
Hơn nữa quyết định của Tổng bộ còn chưa xuống, chỉ sợ đang chờ hành động của bọn họ.
Cộc cộc!
Có tiếng gõ cửa.
Đám người trong phòng họp nhìn nhau.
Phó hội trưởng Quách buồn bực nói: “Vào đi.”
Lâm Phàm đẩy cửa bước vào, cấp bậc Giang Phi không đủ nên không thể tham dự.
Bên trong có sáu người đang ngồi bao gồm cả Vương Vân Kiệt đang lù lù trong đó. Lúc Lâm Phàm bước vào, ánh mắt Vương Vân Kiệt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.
Phó hội trưởng Quách thấy Lâm Phàm, dù trong lòng bất mãn nhưng vẫn mở miệng nói: “Ngồi đi.”
Lâm Phàm cười nói: “Phó hội trưởng Quách có chuyện gì cứ nói tự nhiên, bây giờ đang giữa trưa, học trò tôi vẫn đang chờ tôi ăn cơm.”
Giây phút này, cả phòng hoàn toàn yên lặng.
Cọng rơm cứng, đây là một cọng rơm cứng.
Phó hội trưởng Hiệp hội: Quách Thần.
Chủ tịch chi hội Dương thị Thái Cực Quyền: Vương Vân Kiệt.
Chủ tịch chi hội Thái Quyền: Viên Quang.
Chủ tịch chi hội Tán Đả: Ngô Hiên.
Chủ tịch chi hội Đại Thành Quyền: Đinh Đức
Chủ tịch chi hội Thái Cực Quyền: Vương Đức Sinh.
…
Vương Vân Kiệt tức giận vỗ bàn, đứng lên nói: “Ăn cơm? Bây giờ cậu còn tâm trạng ăn cơm à? Cậu có biết vì hành vi không suy nghĩ của cậu đã đẩy hiệp hội lên đầu sóng ngọn gió không hả?”
Lâm Phàm liếc nhìn Vương Vân Kiệt: “Thế thì sao nào? Tôi ăn cơm còn phải quan tâm tâm trạng các người à? Hành vi của tôi có suy nghĩ hay không thì trong lòng mọi người đều biết rõ mà.”
Phó hội trưởng Quách nói: “Thôi, mọi người ngồi xuống đây, chuyện này chúng ta phải bàn cho thật kỹ đừng để người ngoài cười chê.”
“Phó hội trưởng Quách, tôi đồng ý với quan điểm của ông, việc này phải nói cho rõ ràng, nhưng mà chủ tịch Vương đang nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi đây này. Ông nghĩ tôi có tâm trạng để nói chuyện nghiêm túc với mọi người không?” Lâm Phàm nói.
Bây giờ Phó hội trưởng Quách xem như sợ Lâm Phàm, thằng lõi này chính là tên quỷ chuyên gây rối, mới đến Hiệp hội vài ngày đã gây ra cả đống chuyện. Hơn nữa chuyện này còn rất nghiêm trọng, trực tiếp bài ra trên internet cho cả nước đều biết, nhận được sự quan tâm lớn của dư luận. Nếu không thể giải quyết thì chức phó hội trưởng của ông ấy sẽ xong đời.
Tâm trạng Vương Vân Kiệt rất sa sút: “Họ Lâm, cậu đừng có mặt dày mày dạn như vậy. Chuyện này là do cậu làm ra, tôi biết cậu không sợ sa thải nhưng cậu phải nhớ kỹ. Nếu không giải quyết chuyện này cho tốt thì cậu sẽ không dễ gì rời khỏi hiệp hội đâu.”
Lâm Phàm nghe được ý uy hiếp trong đó, mỉm cười: “Ông dựa vào đâu?”
“Bằng các vị chủ tịch đang ngồi đây.” Vương Vân Kiệt chỉ vào mọi người đang ngồi tức giận đáp.
Lâm Phàm không nói gì, bắt đầu cởi bớt nút áo, điện thoại, túi tiền để sang một bên.
“Lâm Chủ tịch, cậu muốn làm gì?” Phó hội trưởng Quách đang im lặng bỗng lên tiếng, bây giờ ông ta đang hối hận. Trước khi Lâm Phàm bước vào, cả đám họ đã có một cuộc hội ý nhỏ, cuối cùng kết luận là trước tiên phải dùng lời nói chèn ép khí thế của đối phương.
“Chả làm gì cả, không phải Vương Chủ tịch nói rằng các vị chủ tịch đang ngồi đây sao? Mọi người đều là người luyện võ, đừng nói là tôi khi dễ mấy người. Cả đám lên cùng lúc đi, không phải các người nằm xuống thì tôi nằm xuống thôi.” Lâm Phàm nói không được thì chính là đánh.
“Lâm Chủ tịch bớt giận, đừng giận mà.” Phó hội trưởng Quách lập tức đứng dậy can ngăn, sau đó nhìn Vương Vân Kiệt nói: “Ông im miệng giùm tôi đi.”
“Phó hội trưởng Quách, tôi…” Vương Vân Kiệt nổi cáu nhưng không thể làm gì, ngoảnh mặt đi không muốn nói tiếp.
Các chủ tịch khác nhìn nhau, thằng oắt này từ đâu tới mà hành xử không giống người bình thường vậy, đây là đâu? Đây chính là hiệp hội võ thuật Thượng Hải, nhiều năm qua chưa từng xuất hiện một nhân vật như vậy, dám ở trước mặt những chủ tịch như họ cởi nút áo đòi đánh hội đồng với họ?
Trước đây người khác muốn gia nhập hiệp hội đều phải tìm mối quan hệ, sau khi gia nhập nếu không biết cách ăn ở thì cũng tương đương với việc đóng lệ phí thường niên, để nhận được cái tên trong hiệp hội mà thôi.
Phó hội trưởng Quách nhìn Lâm Phàm, mặt nghiêm túc: “Lâm Chủ tịch, chuyện này tôi không thể không nói cho cậu biết, bây giờ cậu là người của hiệp hội, tất cả phải đặt hiệp hội lên hàng đầu. Cậu bôi tro trét trấu lên thanh danh của hiệp hội, không chỉ ảnh hưởng đến chúng tôi mà kể cả cậu cũng không tốt đẹp gì, đúng không? Huống chi trang thiết bị trong phòng hiện đại như vậy là để các cậu làm việc được thoải mái, cậu nhìn xem, vì chuyện này mà bây giờ hiệp hội nổi tiếng rồi, nổi tiếng vì tai tiếng đó.”