Nhân Sinh Hung Hãn (Bản Dịch)

Chương 187: Dạy võ

Chương Trước Chương Tiếp

Có đôi khi nói ông trời công bằng thì cũng có công bằng. Nhưng có đôi khi nói không công bằng thì cũng thật sự là không công bằng. Những người này còn đang ở tuổi đẹp nhất nhưng lại không giống những người khác.

“Cô tên là gì?” Lâm Phàm chỉ vào cô gái xếp hàng đứng đầu tiên, buộc tóc đuôi ngựa hỏi.

“Lâm lão sư, tôi là Hoàng Nhã Nguyệt.”

Người thứ hai là một thiếu niên, nhìn qua mười lăm mười sáu tuổi, cắt đầu đinh, làn da hơi đen nhưng nụ cười rất sáng lạn, khi cười lộ ra hai hàng răng trắng tinh.

“Tôi là Trương Đào.”

Người thứ ba là một cô gái, tuổi cũng mười lăm mười sáu tuổi, thân thể gầy gò.

“Lâm lão sư, tôi là Lưu Minh Minh.”

......

Lâm Phàm so với bọn họ ít nhất lớn hơn khoảng sáu bảy tuổi. Giờ phút này hắn đang nói chuyện phiếm cùng bọn họ.

Giang Phi thấy Lâm đại sư đã hoà nhập vào hiệp hội thì lặng lẽ rời đi.

Lâm Phàm hơi có chút kinh ngạc, không nghĩ tới bọn họ đã học Bát Quái Chưởng nhiều nhất là một năm, mà ít nhất cũng có ba tháng.

“Lâm lão sư, anh huấn luyện chúng tôi đi. Nửa tháng sau chúng tôi phải đi biểu diễn rồi.” Trương Đào đen nhẻm nói.

“Lâm lão sư, anh huấn luyện chúng tôi đi.” Mọi người mở miệng nói, hai mắt thành khẩn tràn ngập khát vọng.

Họ không có sự hướng dẫn của lão sư nên nhiều cái phải tự mò mẫm.

Giờ phút này, Lâm Phàm đột nhiên phát hiện, chuyện này còn thú vị hơn so với xem bói và bán bánh kếp, điều này làm cho hắn hưng phấn hơn.

“Được.”

Ngày hôm sau!

Hiệp hội Thượng Hải.

Trong căn phòng luyện tập cũ kỹ.

“Tay cậu phải nâng cao thêm một chút, chân dưới hơi thu lại, không nên bước lớn như vậy.”

“Thắt lưng của cậu cần giống như tôi sắt vậy, phải rèn luyện không ngừng.”

“Mũi chân trước hướng vào trong. Đúng, cứ như vậy, phải nhớ kỹ điểm này.”

Sau khi Lâm Phàm bán xong mười phần bánh kếp đã lập tức đi tới hiệp hội. Lúc ấy thời gian khoảng chín giờ nhưng bọn họ đã đến từ lúc bảy giờ rồi.

Bọn họ rất nghiêm túc, từ trong mắt bọn họ Lâm Phàm nhìn thấy loại quyết tâm khát vọng tham gia biểu diễn và hy vọng có thể tỏa sáng, nên đương nhiên Lâm Phạm sẽ không làm bọn họ thất vọng.

Sau một giờ luyện tập, Lâm Phàm bảo bọn họ nghỉ ngơi. Sau đó cho bọn họ ngồi vòng quanh, giảng giải cho bọn họ một chút kiến thức về Bát Quái Chưởng. Kết quả rất khả quan, sáu điểm bách khoa đáng giá đã đến tay.

Trong khoảng thời gian này, việc bán bánh kếp tích lũy được bảy mươi tám điểm bách khoa.

Bây giờ còn cách ngày biểu diễn còn có mười bốn ngày. Lúc trước bọn họ học cũng chỉ là một vài động tác đẹp mắt nhưng lại không dễ sử dụng, Lâm Phàm hiện tại đang phải sửa lại tư thế cho bọn họ. Trong thời gian ngắn như vậy để bọn họ học được bản lĩnh thật sự là không có khả năng, chỉ có thể để bọn họ ghi nhớ động tác trong lòng, đồng thời thực hiện cho chuẩn hơn. Dù sao thì đây cũng không phải đi đánh nhau, chỉ cần biểu diễn có khí thế, à giống như khuôn mẫu là thành công rồi mới đúng.

“Lâm lão sư, chúng tôi nghỉ ngơi đủ rồi, đã có thể tiếp tục.” Trương Đào cười nói.

Lâm Phàm cười cười: “Tên nhóc nhà cậu thật đúng là không ngại mệt, cũng không đi hỏi xem người khác có mệt hay không.”

Mọi người đồng thanh: “Lâm lão sư, chúng tôi không mệt.”

“Tốt lắm, vậy thì tiếp tục.” Đúng thật là Lâm Phàm không nghĩ tới bọn họ lại chăm chỉ như vậy. Nhưng mà đây cũng là một chuyện vui.

Tuy rằng chỉ trao đổi mấy tiếng đồng hồ nhưng cũng có chút hiểu hơn về bọn họ. Cánh tay của bọn họ bị thiếu là do có người bị từ khi sinh ra, còn có người bị ngã khi còn bé. Hơn nữa điều kiện gia đình bọn họ cũng không tốt, chỉ có thể cho họ vào hội liên hiệp người khuyết tật học tập một ít nghề nghiệp, về sau cũng dễ kiếm cơm.

Buổi trưa, 11 giờ.

“Tất cả dừng lại, tôi dẫn mọi người ra ngoài ăn cơm.” Lâm Phàm nói.

Nghe nói được ăn cơm, Lưu Minh Minh hăng hái: “Lâm lão sư, chúng ta xuống căng tin ăn đi, đồ ăn ở đó cũng khá tốt.”

“Được, xuất phát.” Lâm Phàm cười nói.

Trong căng tin.

Hầu hết mọi người trong hiệp hội đều ăn trong căng tin.

Trương Đào tiến lại gần: “Lâm lão sư, để chúng tôi mời anh ăn cơm.”

Lâm Phàm xua tay: “Đừng, tôi có thẻ cơm.”

Trương Đào ồ lên một tiếng, sau đó lấy thẻ ra quẹt một cái: “Sáu tệ.”

Hộp thức ăn có giá sáu tệ này có thể có cái gì chứ? Sau đó hắn nhìn thấy một cây cải trắng, một đĩa đậu phụ cay, hai ba miếng thịt mỡ nhỏ, và không còn gì nữa. Hắn lại nhìn thực đơn của mấy người Lưu Minh Minh, cũng đều là sáu tệ, đồ ăn của họ rất đơn giản, cơ bản không có dinh dưỡng gì.

Khi bọn họ trở lại chỗ ngồi bên kia, Lâm Phàm nói với đầu bếp nấu ăn: “Phiền ông cho tôi thêm ba đĩa cá, ba đĩa thịt gà, sáu phần cốt lết (tên món ăn) và sáu phần trứng hấp nữa.”

Lâm Phàm không biết tình huống cụ thể của gia đình bọn họ. Nhưng từ bữa trưa này có thể nhìn ra rằng tình hình cũng không tốt lắm. Sau đó hắn một tay bưng một đĩa, vội vàng đi qua.

Trương Đào sửng sốt: “Lâm lão sư, cái này...”

“Còn nhìn cái gì chứ, còn không mau giúp tôi đi. Còn bắt tôi phải chạy mấy chuyến nữa à? Từng người một ra bưng thức ăn tới đây đi.” Lâm Phàm cười nói.

“A, làm sao có thể.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)