Hội trưởng Vương nhìn Lâm Phàm một cái, ngược lại không có ý đưa tay ra, mà cười nói: “Tên nhóc cậu không tệ! Tuổi còn trẻ, thân thể còn tốt, gia nhập hiệp hội có thể học được không ít thứ. Tôi cũng không nói nhiều nữa, tôi phải đi huấn luyện học viên, phải để cho bọn họ biểu hiện thật tốt trước mặt lãnh đạo.”
“Lão Giang à, cố gắng hướng dẫn người mới thật tốt, hiệp hội cần những người mới như vậy.” Hội trưởng Vương nói xong thì rời đi, từ lúc bắt đầu đến cuối cùng cũng không liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cái.
Lâm Phàm thu tay về, cũng không có vẻ gì là xấu hổ.
Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị, hình như mình không quá được hoan nghênh thì phải.
Hẳn là có chút quan hệ với danh tiếng của mình.
Giang Phi xấu hổ đứng một bên, sau đó thoải mái nói: “Lâm đại sư, cậu đừng để ở trong lòng, hội trưởng Vương không có ý gì đâu.”
Không có ý gì đâu? Chẳng lẽ ông ta còn ý gì chắc?
Giang Phi cũng không biết nên nói cái gì.
“Không có việc gì.” Lâm Phàm cười nói, loại chuyện này thật đúng là hắn không để ở trong lòng, mặc kệ bọn họ đi.
Văn phòng Phó hội trưởng.
Gõ cửa!
“Vào đi.”
Giang Phi đẩy cửa ra: “Phó hội trưởng Quách, tôi đưa Lâm đại sư đến, muốn báo cáo qua với anh.”
Phó hội trưởng Quách đang làm việc còn chưa ngẩng đầu lên đã 'ồ' một tiếng, qua một phút thì ông ta mới buông bút xuống rồi đứng dậy cười nói: “Tuổi trẻ tài cao, quả nhiên là hạt giống tốt.”
Tuy nhiên ông ta cũng không để tên nhóc miệng còn hôi sữa này ở trong lòng. Nếu như không phải mệnh lệnh của tổng bộ, ông ta cũng lười gọi đối phương tới cửa.
Lâm Phàm vươn tay cười nói: “Phó hội trưởng Quách, chào ông.”
“Xin chào, mời ngồi.”
Quách Thần ngồi xuống, sau đó nhìn Lâm Phàm: “Không biết Lâm lão sư luyện tập loại võ thuật gì? ”
“Bát Quái Chưởng.” Lâm Phàm nói.
Quách Thần vỗ tay một cái: “Cái này khá tốt, chủ tịch Hoàng vừa từ chức chủ tịch chi hội Bát Quái Chưởng. Qua nửa tháng nữa, chi hội sẽ đi hội trường ở Thượng Hải tham gia biểu diễn. Trong tiết mục báo lên có tiết mục của Bát Quái Chưởng. Vốn dĩ tôi còn có chút đau đầu, bây giờ Lâm lão sư đến, thật đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi rồi. Lâm lão sư, anh đến nhậm chức chủ tịch chi hội Bát Quái Chưởng được không?”
Giang Phi vội vàng nói: “Phó hội trưởng Quách, chủ tịch chi hội Bát Quái Chưởng...”
Sau khi bị Quách Thần trừng mắt một cái, Giang Phi ngậm miệng.
Lâm Phàm rất tùy ý: “Được, không thành vấn đề.”
Giang Phi bất an nói: “Lâm đại sư.”
Lâm Phàm khoát tay áo, ý bảo không sao.
Phó hội trưởng Quách trên mặt lộ ra một nụ cười: “Hy vọng Lâm lão sư cũng đừng làm chúng tôi thất vọng, đám nhóc kia còn đang chờ anh. Đợi lát nữa sẽ để Tiểu Giang dẫn cậu đi xem một chút, tôi còn có một vài việc phải làm, không tự mình tiếp đón được.”
......
Bên ngoài.
“Lâm đại sư, anh không nên đồng ý. Chủ tịch chi hội Bát Quái Chưởng thật sự không dễ làm.” Giang Phi nói.
Lâm Phàm cười nói: “Sao lại không dễ làm? Chẳng lẽ còn có thể có hổ ăn thịt người hay sao?”
Giang Phi lắc đầu: “Cũng không đến mức đó. Thôi quên đi! Không nói nữa, tôi dẫn cậu đi xem một chút đã.”
Khi đến một phòng tập cũ nát, Lâm Phàm đứng ở cửa, nhìn tình hình bên trong.
Sơn phủ trên vách tường bởi vì mất chống ẩm nên đã bắt đầu bong tróc. Mấy ngọn đèn huỳnh quang trên nóc nhà cũng rất cũ kỹ. Cảm giác đầu tiên chính là căn phòng chỉ có bốn bức tường. Điều làm cho hắn khiếp sợ nhất chính là ở giữa phòng có sáu thanh niên trẻ tuổi đang khắc khổ luyện tập bát quái chưởng, hơn nữa toàn bộ đều thiếu cánh tay.
Đây là điều khiến Lâm Phàm rung động nhất.
Giang Phi cười khổ một tiếng: “Lâm đại sư, cậu cũng thấy rồi đấy! Hiệp hội võ thuật có quan hệ hợp tác với hiệp hội khuyết tật bên cạnh, cho nên có một số thiếu niên thiếu nữ bị tàn tật sẽ đến hiệp hội để học tập võ thuật. Bởi vì hiệp hội đưa toàn bộ những người tàn tật này đến hội Bát Quái Chưởng nên chủ tịch Hoàng vì chuyện này mà cãi nhau một trận với hiệp hội rồi cuối cùng mới từ chức.”
“Không có gì! Thân tàn nhưng chí vững, rất tốt!” Lâm Phàm ngược lại không có nghĩ gì, có chút khiếm khuyết thì làm sao chứ, thế mà cũng từ chức.
Giang Phi cũng không biết nên nói cái gì: “Lâm đại sư, còn có nửa tháng nữa là lễ biểu diễn hàng năm của hiệp hội Thượng Hải, chủ tịch chi hội Bát Quái Chưởng cũng có tiết mục biểu diễn ở trong đó. Lúc ấy lãnh đạo Thượng Hải đều ở đây nên không thể để xảy ra chuyện được. Tôi nghĩ nguyên nhân lớn nhất mà chủ tịch Hoàng từ chức chính là bởi vì không chịu nổi áp lực này.”
Hai người trò chuyện ở cửa thời gian dài như vậy nên thiếu niên thiếu nữ luyện tập bên trong đều ngừng lại, hai mắt nhìn chằm chằm hai người, không biết bọn họ là ai.
Lâm Phàm và Giang Phi đi vào.
Giang Phi vẫy tay nói: “Mọi người tới đây nào, chủ tịch Hoàng vừa từ chức chủ tịch của chi hội Bát Quái. sau này chính vị Lâm lão sư này sẽ dạy mọi người. Lâm lão sư chính là cao thủ trong giới Bát Quái Chưởng, mọi người phải học tập cho thật tốt.”
“Xin chào mọi người.” Lâm Phàm cười nói.
“Chào Lâm lão sư.” Sáu người đồng thanh nói.