Nhân Sinh Hung Hãn (Bản Dịch)

Chương 185: Giấy chứng nhận tới cửa

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, một chiếc taxi dừng lại.

Đại diện hiệp hội võ thuật Thượng Hải - Giang Phi hưng phấn tiến vào: “Lâm đại sư....”

Lâm Phàm đứng lên lộ ra nụ cười, vươn tay, hai người bắt tay nhau.

Giang Phi lộ ra vẻ mặt áy náy: “Thật ngại quá, giấy tờ này đến trễ một chút.”

Lâm Phàm khách khí nói: “Không trễ! Đã thế còn làm phiền ông tự mình chạy một chuyến.”

Loại đãi ngộ này sợ rằng thật đúng là chỉ có hắn mới có. Người bình thường nếu không tự mình đến thì sẽ được chuyển phát nhanh qua.

“Lâm đại sư khách sáo rồi! Anh xem thử giấy tờ này có vấn đề gì không?” Giang Phi đưa tới một cái túi tài liệu, trong túi có một quyển giấy chứng nhận màu đỏ, trên đó có một hàng chữ lớn màu vàng.

Lâm Phàm mở ra xem, không thấy có vấn đề gì, làm rất tinh xảo và đẹp mắt.

Lâm Phàm cười nói: “Không thành vấn đề, làm rất tốt.”

Bây giờ Giang Phi rất hưng phấn, ông ta vươn tay, nghiêm túc nói: “Lâm đại sư, về sau chúng ta chính là đồng nghiệp, xin anh chiếu cố nhiều hơn.”

Lâm Phàm nắm tay lại, cười nói: “Nào có, nào có....”

Giang Phi tuổi chừng hơn bốn mươi, dáng người hơi mập mạp lại có chút phát tướng. Xem ra có thể ông ta từng luyện qua một vài kỹ năng. Nhưng có thể nhìn ra, một người trẻ tuổi cường tráng cũng có thể quật ngã ông ta, cho nên ông ta hẳn là thuộc về bộ phận ngoại giao bên trong hiệp hội, thường để đi mời chào nhân tài.

“Lâm đại sư, nếu có thời gian có thể đến hiệp hội xem một chút, chắc là anh còn chưa đi xem qua đúng không?” Giang Phi nói.

Lâm Phàm gật đầu nói: “Ừm! Thật đúng là tôi chưa từng đi xem qua, bây giờ đi xem một chút cũng được.”

Giang Phi giật mình một cái: “Vậy thì quá tốt rồi.”

Ông ta đang sợ Lâm đại sư gia nhập hiệp hội rồi sẽ không đến hiệp hội. Dù sao cái này chỉ là đưa một cái vị trí, người không tới thật sự không ít. Hiện tại Lâm đại sư chủ động yêu cầu đi hiệp hội xem một chút thì đương nhiên là cầu còn không được.

Lâm Phàm nói: “Ông đi taxi đến à? ”

Giang Phi gật gật đầu: “Ừm.”

“Vậy thì ngồi xe của tôi đi, ông đã đến đưa giấy chứng nhận cho tôi, vậy để tôi đưa ông về.” Lâm Phàm cười nói.

Giang Phi cười cười, hắn cảm thấy Lâm đại sư này tuổi còn trẻ đã có bản lĩnh bậc này, đã thế làm người còn rất thân thiện, loại người này hiện tại rất hiếm thấy.

Bây giờ xã hội này có chút bản lĩnh, mặt đã sắp ngẩng lên trời rồi.

Nhà để xe.

Giang Phi nhìn chiếc xe trước mắt, rất hâm mộ: “Chiếc xe này cũng không rẻ đâu.”

“Bạn tặng, lái chơi thôi, lên xe đi.” Lâm Phàm mở cửa xe đi vào, cười nói.

Bây giờ xem như ông đã hiểu, Lâm đại sư là người không thiếu tiền. Tuy nhiên với thực lực của Lâm đại sư, ngược lại đã rót vào hiệp hội một luồng gió mới.

Trên đường đi.

Lâm Phàm và Giang Phi tùy tiện tán gẫu, câu chuyện đều là một số chuyện trong hiệp hội, ví dụ như lịch sử hiệp hội Thượng Hải, hoặc là trước kia từng có thành tựu gì, vân vân.

Đi xe mất gần nửa giờ, cuối cùng đã đến địa điểm.

Hiệp hội Thượng Hải, ngược lại trông giống như một trường đại học, Tuy rằng giống một trường đại học lớn nhưng kiến trúc có hơi theo kiểu cũ, chủ yếu là do đã thành lập nhiều năm. Dù vậy nhìn qua có cảm giác không tầm thường chút nào.

Cửa ra vào.

Giang Phi gọi to ông lão trong phòng bảo vệ: “Ông Ngưu!”

Từ trong phòng bảo vệ đi ra là một người đàn ông tuổi chừng sáu bảy mươi, tuy rằng gầy yếu nhưng tinh thần rất tốt. Mái tóc tuyết trắng lại sáng lấp lánh, rõ ràng là làm bảo vệ của hiệp hội võ thuật nên vẫn thường xuyên rèn luyện.

“Ông Ngưu, phiền ông nhớ kỹ! Đây là thành viên mới của hiệp hội, sau này đến hiệp hội có thể không cần đăng ký.” Giang Phi nói.

“Được! Được! Tôi nhớ kỹ rồi.” Ông Ngưu cười ha hả nói.

Lâm Phàm chào hỏi ông bảo vệ, sau đó lái xe vào.

Dừng xe xong.

Giang Phi ngồi bên cạnh Lâm đại sư, giảng giải về nguồn gốc của hiệp hội Thượng Hải.

Vào năm 2004, Hiệp hội Thượng Hải là do một nhóm người trong các tầng lớp xã hội có cùng chí hướng, nên đã khởi xướng việc thành lập hiệp hội. Các cơ quan ban ngành từ chính phủ đến địa phương đã ngay lập tức tích cực phối hợp để chính thức đăng ký thành lập.

“Lão Giang!”

Một người đàn ông trung niên đi từ xa tới, mặc áo màu trắng, tinh thần phấn chấn.

Giang Phi cười đáp: “Hội trưởng Vương!”

“Nghe nói cậu nhận được chỉ thị của tổng bộ, bất kể như thế nào cũng phải kéo thanh niên đã hạ gục được Hàn Lục kia vào hiệp hội, kết quả thế nào rồi? Còn nữa, gọi tôi là Vương lão sư là được, gọi hội trưởng nghe rất cứng nhắc.” Vương Vân Kiệt cười hỏi, nhưng dáng vẻ lại không để ý bởi ông ta không coi trọng Lâm Phàm. Đối với chỉ thị của tổng bộ, ông ta dù không đồng ý nhưng cũng không thể phản bác.

Giang Phi cười khẽ nhưng vẫn không thay đổi xưng hô, sau đó hưng phấn giới thiệu: “Hội trưởng Vương, xin giới thiệu, vị này chính là Lâm đại sư. Tôi dẫn anh ấy đến hiệp hội làm quen một chút.”

Sau đó, Giang Phi giới thiệu với Lâm Phàm: “Vị này là chủ tịch hiệp hội võ thuật Thượng Hải Vương Vân Kiệt, cũng là chủ tịch của chi hội Thái Cực quyền của Thượng Hải.”

Lâm Phàm vươn tay, khách sáo nói: “Xin chào hội trưởng Vương.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)