“Anh Kim lão sư, tôi muốn phổ cập khoa học cho bà một chút, Lâm lão sư thực sự là một thầy bói. Hơn nữa cũng bán bánh kếp, mà bà lại nói đúng, thực sự đúng là không có tiền đồ. Mỗi ngày anh ta còn giới hạn chỉ có mười người, vậy mà còn có kẻ đầu cơ tới chiếm vị trí nữa đó. Một cái vị trí có thể bán lại với giá mấy ngàn tệ, hẳn là so với vé xem hoà nhạc của bà còn đắt hơn một chút.” “Tôi cũng phổ biến khoa học cho bà, người ta bán bánh kếp quả thực không có tiền đồ. Mỗi ngày chỉ giới hạn mười chiếc mà ngày nào cũng có người tới mua xếp hàng dài tới ngã tư, quả thực là không tốt như Anh Kim lão sư đâu nha.”
“Trên lầu, các cậu đủ rồi, còn nói tiếp thì Anh Kim lão sư thật sự sẽ tức giận đó.”
Ở một khách sạn nào đó.
Anh Kim ở trong phòng như phát điên, căn phòng lúc này bừa bộn, thứ gì có thể đập được đều bị bà ta đập nát.
Nhìn thấy những bình luận trên Weibo, bà ta thực sự là muốn nổi điên.
Ra mắt đã lâu như vậy, có khi nào phải chịu sự ấm ức như vậy, thậm chí đây đã trở thành vết nhơ lớn nhất của bà ta.
Trong một ngôi nhà nào đó.
Thu Đao Chặt Cá rời giường, tối hôm qua hắn ta đi ngủ sớm, sau khi thức dậy thì mở Baidu tìm kiếm một chút về “Giọng ca triển vọng“.
Vương Vũ Thần thua, Vu Hoán Nguyệt thăng cấp.
Vương Vũ Thần: “Gần đây trạng thái của tôi không tốt, Weibo đã bị người ta bôi đen, tôi cũng bị ảnh hưởng.”
Thu Đao Trảm Cá nhìn thấy vậy thì tự tin mỉm cười. Dưới thế công như nước lũ của hắn thì chỉ có một người có thể ổn định mà thôi, chính là cái tên thần côn chó điên kia.
“Ồ, thú vị! Khán giả giận dữ với Anh Kim, còn có thể thắng như vậy. Ngược lại phải xem coi là nguyên do gì.” Thu Đao Trảm Cá mở video lên, sau đó nhìn vào gương. Tiếp đó sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, xem ra phải rèn luyện thân thể một chút.
Trong gương, Thu Đao Trảm Cá kéo quần lót ra, mỗi lần muốn nhìn thấy tiểu đệ của mình thì hắn ta chỉ có thể nhìn vào gương. Bằng không cái bụng tròn trịa kia hoàn toàn che khuất tầm mắt của hắn ta, không cách nào quan sát được sự uy phong của tiểu đệ.
“Hắc hắc, tiểu đệ đã tỉnh giấc.” Thu Đao Trảm Cá mỉm cười vỗ vỗ tiểu đệ một cái, nên rời giường rồi không thể tham ngủ nữa.
Nhưng lúc này, sắc mặt Thu Đao Trảm Cá hơi đổi, hắn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hình ảnh trên máy tính.
Là hắn, làm sao có thể là hắn.
“Ngô Hoán Nguyệt, cô hát rất không tồi....”
“Cám ơn Lâm đại sư, tôi hiểu.”
......
Trong mắt Thu Đao Trảm Cá tất cả đều là kinh hãi, còn có một loại phẫn nộ, làm sao có thể như vậy được... Hắn lại lừa mình.
Thu Đao Trảm Cá nắm tóc mình, giống như là sắp nổ tung.
“A... Con mịa nó... “
Thu Đao Trảm Cá như phát điên, cầm lấy đồng hồ báo thức bên cạnh đập mạnh về phía máy tính ‘phanh’ một tiếng va chạm vang lên. Màn hình máy tính đen thui, Thu Đao Trảm Cá lúc này mới phản ứng lại, nhất thời thê thảm kêu lên một tiếng: “A!!! Máy tính của tôi... ”
Phố Vân Lý.
Bên trong cửa hàng.
Lâm Phàm nhàn nhã nằm một chỗ chơi điện thoại di động, sau đó lộ ra vẻ tươi cười.
Thu Đao Chặt Cá: “Mày lại lừa tao! Mày chờ đấy cho tao!”× 100.
Chuyện này rõ ràng đã làm cho Thu Đao Chặt Cá rất tức giận. Mình rõ ràng thông minh như vậy nhưng lại liên tục bị tên thần côn này lừa gạt mấy lần, thật sự là rất đáng giận..
Ngô U Lan ăn mặc rất thời trang, rất xinh đẹp, quả là một mỹ nữ. Lúc này hai mắt cô đang sáng ngời nhìn Lâm Phàm, lộ ra vẻ tò mò.
“Lâm đại sư, tối hôm qua anh thật uy phong.” Ngô U Lan mở miệng nói.
Lâm Phàm xua tay cười nói: “Bình thường! Bình thường! Nào có uy phong gì chứ?”
Tuy rằng ngoài miệng khiêm tốn nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại rất đắc ý. Chính hắn cũng không nghĩ tới mình có thể lợi hại như vậy.
Trần Hâm Y và Lạc Đan đang quay phim cũng phải gửi tin nhắn đến, chỉ có hai chữ.
“Bái phục!”
Chuyện tối hôm qua, nếu là người bình thường nhất định là không chịu nổi. Anh Kim là người rất nổi tiếng, nghe nói bối cảnh còn không bình thường. Những người bình thường thật đúng là không dám chọc vào bà ta. Nhưng hắn làm gì biết sợ ai chứ, không phải chỉ là một ca sĩ thôi sao? Chẳng lẽ còn có thể cho người đến chém chết hắn chắc? Cho dù đối phương thật sự làm thế, với thực lực của hắn thì hoàn toàn có thể đánh gục bọn họ nằm rạp xuống đất. Sau đó đưa vào cục cảnh sát, đương nhiên đây cũng chỉ là hắn tùy tiện nghĩ một chút mà thôi. Xã hội bây giờ, không có người hổ báo như vậy đâu.
Khẳng định thời gian sắp tới nhất định sẽ không quá yên ổn. Danh tiếng của hắn có chút bá đạo, chắc chắn các phóng viên sẽ lại muốn đến chặn cửa. Nhưng những điều này đều không sao, dù sao hắn cũng không làm chuyện gì xấu, đến thì cứ đến thôi.
“Lâm đại sư, hôm qua ngài lợi hại quá, không ngờ tôi còn có thể làm hàng xóm của một người nổi tiếng.” Mấy ông chủ cửa hàng ở bên cạnh vì muốn kết bạn mà đến nên vây quanh bàn Lâm Phàm. Ông một câu, tôi một câu nói chuyện tán gẫu.
…