Những tuyển thủ trong hậu trường lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như Ngô Hoán Nguyệt về sau còn dùng bài hát mới, vậy thì thật sự không cần đối đầu nữa, bài hát chắc chắn sẽ tăng điểm.
Tuy nhiên Tề Minh lão sư mở miệng ngược lại làm cho bọn họ rất cảm kích. Cảm giác Tề Minh lão sư thật đẹp trai, trong lúc vô tình đã trở thành fan trung thành.
MC Dịch Danh: “Anh Kim lão sư, ngài nghĩ gì về màn trình diễn của hai thí thế nào?”
Anh Kim ho nhẹ một tiếng, hai tay khoanh lại, ngẩng đầu, biểu tình có chút đắn đo, giống như đang ấp ủ chuẩn bị nói ra lời động trời.
Khán giả tò mò.
Lâm Phàm tò mò.
Giày trong tay Vương Minh Dương càng nắm chặt, ông đây đang chờ bà mở miệng đấy.
Anh Kim rất nổi tiếng và có địa vị trong giới ca hát, ở một số chương trình tranh tài bà ta hoàn toàn có thể sử dụng khả năng của mình để xoay chuyển tình thế.
‘Giọng hát hay của người mới’ tuy rằng rất công bằng nhưng nếu bà ta chấm điểm cao cho Vương Vũ Thần thì đúng là không ai dám làm gì bà ta.
Nhưng lần này một trong những giám khảo lại là Tề Minh, điều này làm cho Anh Kim phải bó tay. Điều làm cho Anh Kim còn không ngờ tới hơn nữa chính là, mặc dù chương trình đang phát trực tiếp mà Tề Minh lại dám đập micro rời khỏi sân khấu.
Bởi vì tình huống có sự xuất hiện Tề Minh mà vòng hai mươi tư lấy mười hai người của ‘Giọng cá triển vọng’ hoàn toàn nổi lên như một đợt sóng gió, làm nứt lòng khán giả trên mạng, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
MC Dịch Danh nhìn Anh Kim thật lâu vẫn chưa lên tiếng thì , hỏi: “Anh Kim lão sư?”
“Phần thể hiện của hai thí sinh đều rất hoàn hảo, bây giờ sự lựa chọn này khiến tôi rất khó xử, tôi phải suy nghĩ cẩn thận hơn mới được.”
Ngay lập tức khán phòng truyền đến tiếng sột soạt.
Tề Minh liếc mắt một cái, tỏ vẻ khinh thường.
Chu Hải Đào thần sắc thoáng xấu hổ.
Tả Đằng Phi trong lòng bất đắc dĩ, lúc này đây, nếu Anh Kim còn dám lựa chọn Vương Vũ Thần, như vậy hiện trường chắc chắn sẽ nổ tung.
Phòng phát sóng trực tiếp.
“Thật sự khó xử sao, cái bà Anh Kim này khẳng định lại đang nghĩ tới âm mưu quỷ kế gì đó rồi.”
“Thận trọng cân nhắc ‘em gái’ nhà bà ta, nếu Ngô Hoán Nguyệt mà hát không hay thì bà ta còn suy nghĩ cái rắm ấy.”
“Có đạo lý, bây giờ chỉ cần không phải là người điếc thì đều có thể nghe ra, Ngô Hoán Nguyệt hơn hẳn Vương Vũ Thần một bậc.”
“Chúng ta tiếp tục xem diễn xuất không biết xấu hổ của Anh Kim thôi, xem bà ta có thể nói ra những lời kinh thiên động địa gì đây.”
Dưới sân khấu.
“Phải bình tĩnh, muốn đập đến mấy cũng không được đi.” Lâm Phàm nói.
Vương Minh Dương liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cái: “Nếu không cậu đến đập bà ta đi.”
Lâm Phàm trợn trắng mắt: “Anh vẫn nên tiếp tục chuẩn bị cho tốt, muốn đập thì đập đi.”
“Lão yêu bà này, thật sự là quá đáng hận, thật không thể chịu đựng được.” Vương Minh Dương nói.
Ngay lúc này.
Anh Kim ho nhẹ một tiếng, mặt không đỏ tim không loạn bắt đầu bình luận.
“Bài hát mới này của Vương Vũ Thần rất tốt, giọng hát thể hiện cũng rất tốt, về phần Hải Đào nói áp chế áp cổ họng, tôi cho rằng đây không phải là vấn đề gì to tát, ngược lại còn mang đến cảm giác mới lạ hơn, Hải Đào anh nói xem có đúng hay không?”
Anh Kim hỏi ngược lại Chu Hải Đào.
Chu Hải Đào vẻ mặt ngây ra, rốt cuộc bà muốn tôi nói đúng hay không đúng?
Nói phải thì sắp bị dân cư mạng mắng chửi, nói không phải lại đắc tội với Anh Kim. Người trong giới ai mà không biết tâm tính của Anh Kim vốn nhỏ nhen nhất. Hơn nữa diễn xuất giỏi, bề ngoài nhìn như rất có phong cách ca hát nhưng sau lưng không biết đã bóp chết biết bao nhiêu người có tài năng.
Giờ phút này, Chu Hải Đào thoáng lúng túng cũng không biết nên nói cái gì.
“Chị Anh Kim là thiên hậu (bà hoàng giới ca hát), là người đứng đầu giới ca hát, quan điểm của chị chúng ta nên suy nghĩ một chút.” Chu Hải Đào không nói tán thành, cũng không nói không tán thành, chỉ có thể đánh Thái Cực. (Nói vòng vo)
Tề Minh lão sư ngồi trên ghế nói: “Hát có vấn đề chính là có vấn đề, Anh Kim bà là thiên hậu trong giới ca hát, làm sao có thể nghe không ra điểm này. Đừng nói người chuyên nghiệp, ngay cả người nghe trong khán phòng này cũng nghe ra được.”
Sau đó thầy Tề Minh quay đầu hỏi: “Mọi người nói có phải hay không?”
“ Đúng thế! Tề Minh lão sư nói rất đúng.” Lâm Phàm ngồi ở phía dưới, cúi đầu kéo cổ họng hô.
Vốn dĩ Lâm Phàm muốn dẫn đầu, sau đó để mọi người cùng nhau hoan hô một chút, nhưng lúc này hắn phát hiện giọng nói ở hiện trường có chút chói tai, giống như chỉ có một mình giọng nói của hắn.
Những người khác dường như không mở miệng.
Vương Minh Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phàm, dường như không kịp phản ứng.
Camera man nhắm ngay ống kính vào Lâm Phàm.
Phòng phát sóng trực tiếp.
“ Quá trâu...... Anh chàng này thật trâu bò.”
“Đây là tiếng hò hét của một người đó.”
“Ống kính quay vào mặt đối phương.”
“Lần này xong đời rồi, ai mà không biết Anh Kim nổi danh tính tình nóng nảy, đợi lát nữa khẳng định sẽ bị bà ta nổi giận chửi cho một lần.”
“Lần trước có ai đó nói trong chương trình, Anh Kim trực tiếp mắng ngay tại chỗ, căn bản không cho đối phương một chút thể diện.”
“Tôi nhớ rõ, hình như là một thí sinh nói Anh Kim chính là tai họa của giới ca hát, Anh Kim tức giận cầm micro lên rồi ném về phía thí sinh đó. Còn nói thẳng, chỉ cần ngày nào trong giới ca hát còn bà ta, vĩnh viễn sẽ không có người như vậy.”
“Anh Kim là người cực kỳ kiêu ngạo đó.”