Nhân Sinh Hung Hãn (Bản Dịch)

Chương 175: Lão sư đánh giá (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“Chỉ sợ bản thân bà ta cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh tình huống như vậy. Quan hệ giữa Chu Hải Đào và Anh Kim rất tốt, nhưng bây giờ Chu Hải Đào lại trực tiếp đánh giá công bằng. Hơn nữa còn nghiêng về phía Ngô Hoán Nguyệt, cậu nói bà ta làm sao có thể không tái mặt được cơ chứ.”

“Không mù, không mù, lần này ánh mắt hai vị giám khảo đều không mù, chỉ có thể nhìn xem Anh Kim không biết xấu hổ đến mức nào thôi.”

“Tôi đặt lời thề ở đây, nếu Ngô Hoán Nguyệt cuối cùng không thể vào vòng trong. Tôi cam đoan sẽ không thèm xem cái chương trình nát này nữa.”

“Chúng ta đã từng sống trong màn đen giống như kẻ ngốc, nhìn đủ loại thao tác của các giám khảo. Chỉ cần xem qua một nửa chương trình là chúng ta đã có thể đoán được ai là quán quân.”

“Đúng vậy! Nhưng ‘Giọng hát triển vọng’ này thật tuyệt vời, chỉ là để sót con chuột Anh Kim này, hy vọng tổ chương trình sẽ trực tiếp đá bà ta đi.”

Các cư dân mạng xem livestream đang thảo luận kịch liệt, bình luận che kín màn hình.

MC Dịch Danh cười nói: “ Chu Hải Đào lão sư đưa ra đánh giá rất cao, vậy Tề Minh lão sư nghĩ như thế nào?”

Khán giả nín thở, bọn họ đã nhìn ra, người dẫn chương trình đây là cố ý để đánh giá của Anh Kim đặt ở cuối cùng. Nếu như ba vị giám khảo đầu tiên đều nói Ngô Hoán Nguyệt tốt mà Anh Kim còn mở mắt nói dối, vậy thật sự sẽ rất thú vị.

Tề Minh lão sư tâm tình không tệ, nụ cười trên mặt rất sáng lạn. Trước khi mở đầu lại liếc mắt nhìn Anh Kim một cái: “Rất tốt, Vương Vũ Thần lần này phát huy rất tốt. Tuy nhiên giống như Hải Đào đã nói, cô ấy cố ý áp chế giọng ở cổ họng, nếu thoải mái hơn thì hiệu quả cũngsẽ tốt hơn.”

Tề Minh không bình luận nhiều, trực tiếp chính lời nói của Chu Hải Đào, có lẽ trong lòng cũng lười nói thêm gì đó.

Sau đó ánh mắt nhìn về phía Ngô Hoán Nguyệt, dường như là muốn nói lời khen ngợi.

“Bài hát ‘Bầu trời’ này nhìn qua dường như rất bình thản, nhưng cẩn thận thưởng thức một lần lại phát hiện ý cảnh trong đó rất xa xôi. Lời thơ, phổ nhạc, biên nhạc đều do một người hoàn thành, hơn nữa lại còn là một bài hát tốt như vậy. Ý nghĩ của tôi cũng giống như Đằng Phi, đều muốn gặp gỡ một chút vị Lâm đại sư này.”

“Tôi và một người bạn là ca sĩ đỉnh cấp ở Đài Loan cũng là một chuyên gia âm nhạc , bọn tôi từng nói qua vấn đề sáng tác. Ông ấy nói một bài hát phải truyền cho nó tình cảm, có tình cảm còn phải ban cho nó ý cảnh. Trong giới ca nhạc bây giờ xuất hiện rất nhiều bài hát nghe thì cũng dễ nghe đấy. Thế nhưng lại không có bất kỳ giá trị gì, nhưng mà bài hát này lại đều có đủ các yếu tố trên. Nếu như đây là chương trình ‘giọng hát hay, gương mặt mới’, như vậy tôi dám nói quán quân hiện tại cũng đã có thể định ra, về sau cơ bản không cần so sánh.”

“Nhưng mà đây là cuộc thi ‘Giọng ca triển vọngi’, mặc kệ là bài hát tốt đến đâu thì quyết định kết quả vẫn là giọng hát, mà hôm nay giọng hát của Ngô Hoán Nguyệt đã cảm động được tôi.”

Bốp bốp bốp!

Tề Minh lão sư đã sắp sửa khen Ngô Hoán Nguyệt lên tận trời.

Dưới sân khấu.

Vương Minh Dương tươi cười giống như hoa hướng dương: “Thấy chưa, bài hát này quá lợi hại rồi, cậu chính là chuyên gia , về sau danh hiệu đại sư này không xứng nữa, phải gọi là Lâm chuyên gia.”

Lâm Phàm bất đắc dĩ cười: “Đủ rồi đó, anh đang bôi nhọ tôi đấy à? Có tin là tôi K.O anh không.”

“Đừng, đừng, cậu muốn đánh chết tôi à?” Vương Minh Dương nào dám solo với Lâm Phàm, đây không phải là muốn chết sao.

Trước kia còn cảm giác mình có thể không phân cao thấp với Lâm Phàm, nhưng từ khi biết tên này K.O Hàn Lục, cho dù cho hắn mười lá gan thì hắn cũng không dám.

Lâm Phàm không ngờ Tề Minh cũng giống như Tả Đằng Phi, đánh giá bài hát này lớn như vậy.

Cái này chính là đổi bằng năm điểm bách khoa đó, các người có thể đừng tâng bốc tôi như vậy có được không? Tôi cũng biết ngượng đó nha.

“Vậy thì nhìn kỹ một chút, nhìn xem lão yêu bà này chuẩn bị không biết xấu hổ như thế nào.” Lâm Phàm nói.

“Có đạo lý, giày của tôi cũng đã cởi ra sẵn, chỉ cần lão yêu bà này lại phun phân, trực tiếp tôi sẽ chào hỏi bằng giày.” Vương Minh Dương thật đúng là cởi giày ra, sẵn sàng chiến đấu.

Ngô Hoán Nguyệt cúi đầu: “Cám ơn lão sư.”

Tề Minh lão sư gật đầu với Ngô Hoán Nguyệt, tỏ vẻ rất coi trọng, cứ tiếp tục cố gắng, sau đó mở miệng nói: “Tuy nhiên sau này cũng không thể dùng bài hát mới nữa, chúng ta phải so đấu giọng hát. Có một ít bài hát cổ điển rất hay, còn rất ý nghĩa.”

“Em biết rồi, thưa lão sư.” Ngô Hoán Nguyệt ngược lại không có cảm giác gì.

Nhưng sắc mặt Anh Kim lại không thích hợp, nói cái gì đây? Cái gì sau này, chẳng lẽ đã xác định thăng cấp sao?

Vương Vũ Thần đứng trên đài biểu tình có chút không đúng, dường nhưt có chút tức giận, nhưng vẫn miễn cưỡng lộ ra nụ cười.

Ngô Hoán Nguyệt không kịp phản ứng, nhưng đối với người mẫn cảm mà nói, những lời này lại làm cho bọn họ ghi nhớ trong lòng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)