Lần đầu tiên Lâm Phàm nghe bài hát này cũng toàn tâm toàn ý tập trung vào trong đó. Thật sự rất tuyệt, không giống loại liều mạng kéo cổ họng gào lên, giọng ai lớn hơn thì người đó lợi hại.
Thay vào đó là dành cảm xúc vào trong bài hát, biểu diễn bằng cả trái tim.
Vương Minh Dương sợ ngây người, tuy rằng lúc diễn tập có nghe vài lần nhưng cảm giác lúc này căn bản không giống lúc diễn tập.
Trên sân khấu, Ngô Hoán Nguyệt lẳng lặng hát, quên đi tất cả, quên đi cả việc mình đang ở nơi nào.
“Trôi dạt ở phía bên kia thế giới.”
“Mặc cho tịnh mịch xâm lấn hết lần này đến lần khác.”
“Bầu trời vẽ một nỗi nhớ dài.”
“Bầu trời ơi, có từng suy nghĩ đến mây..”
“Bầu trời ơi, có biết rằng trăng đang lạnh lẽo.”
Khán giả dưới đài say mê, hiện trường yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong âm thanh nhẹ nhàng này cùng tình cảm mê mang kia.
Có nữ khán giả khóe mắt đã có chút ướt át. Bọn họ đã dung nhập vào trong tình cảm của bài hát này. Đã từng là những chuyện tốt đẹp, bất đắc dĩ nỗi thương cảm đều hiện lên trong lòng họ.
“Bầu trời” là thế giới bên trong của một người. Một loại nỗi nhớ tràn ngập trong trái tim, dần dần loại nỗi nhớ này trở nên u sầu, buồn bã. Bởi vì không bao giờ bạn biết được những người mà bạn nhớ thương cũng có đang nhớ tới bạn hay không?
Tả Đằng Phi lúc này đã mở mắt, lời bài hát này thật sự rất đẹp. Hơn nữa giọng hát này thật sự không bình thường, thật sự là cực kỳkhông bình thường.
Bài hát “Ngày nắng sau mưa” của Vương Vũ Thần so với “Bầu trời” thật sự có chênh lệch rất lớn.
Đây không phải là một bài hát cùng cấp bậc.
Vương Vũ Thần giờ phút này trợn tròn mắt, chuyện này sao có thể.
Mặc dù cô muốn giành chiến thắng nhưng cô không phải là người điếc, bài hát này so với bài hát “Ngày nắng sau mưa” của mình tốt hơn rất nhiều. Thế nhưng làm thế nào Ngô Hoán Nguyệt có thể nhận được bài hát này.
Trong lòng Anh Kim ngưng lại, bà không thể không thừa nhận bài hát này thật sự rất tốt. Nhất là cảm xúc cùng giai điệu kia thật sự rất đáng để lưu tâm.
Bà thậm chí còn muốn được hát bài hát này.
Ngô Hoán Nguyệt ở trên đài, tình cảm càng ngày càng nhập tâm, bất giác khóe mắt ướt đẫm nhưng vẫn tiếp tục hát.
“Chỉ mong bầu trời, không treo đầy nước mắt ướt đẫm.”
“Chỉ mong bầu trời, không vương đầy nước mắt xám xịt.”
......
Một bài hát kết thúc.
Ngô Hoán Nguyệt lau nước mắt nơi khóe mắt, hơi cúi đầu về phía dưới.
Hiện trường yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều đắm mình trong bài hát này.
Đột nhiên!
Tiếng vỗ tay vang lên, tất cả mọi người đứng lên vỗ tay. Bài hát này làm cho họ cảm giác thực sự không giống nhau.
Một số người mua vé để xem cuộctranh tài, nhưng bây giờ họ phát hiện ra rằng tất cả đều đáng giá.
Có thể nghe bài hát này, nó thực sự là quá đáng giá.
Phòng phát sóng trực tiếp.
“Wow, đỉnh thật đấy. Tôi nghe xong vậy mà đã khóc.”
“Mẹ kiếp, anh đừng nói nữa, tâm tình của tôi đặc biệt nóng nảy. Thế nhưng khi nghe được bài hát này lại đột nhiên phát hiện toàn bộ thế gian rất yên tĩnh, muốn cùng du ngoạn trên bầu trời.”
“Bài hát này làm tôi ngạc nhiên quá lớn, Ngô Hoán Nguyệt hát rất tuyệt vời.”
“Cầu một phiên bản HD, mỗi đêm trước khi ngủ tôi đều phải nghe.”
“Quá đỉnh...... Ngô Hoán Nguyệt nghiền ép Vương Vũ Thần. ”
......
Ghế giám khảo.
Tề Minh lão sư đứng dậy vỗ tay: “Tốt, tốt lắm... ”
Sắc mặt Anh Kim có chút khó coi, nhưng vẫn phải giả vờ vỗ tay.
Lâm Phàm dưới đài cười nói: “Rất hoàn mỹ, thật sự rất hoàn mỹ.”
Bài hát này là trong bách khoa toàn thư, hắn cũng chưa từng nghe qua bản gốc nhưng dưới sự thể hiện hoàn mỹ của Ngô Hoán Nguyệt thì chỉ sợ cho dù là bản gốc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Vương Minh Dương cười to: “Huynh đệ, cậu thật trâu bò, vậy mà có thể viết ra bài hát hay như vậy.”
“Đây không phải là do tôi trâu bò, mà là Hoán Nguyệt hát hay.” Lâm Phàm nói.
Vương Minh Dương lắc đầu: “Cái này tôi mặc kệ, tôi cứ nhận định cậu trâu bò, không có cậu thì dù cho có hát hay hơn nữa cũng vô dụng.”
Người dẫn chương trình Dịch Danh đứng im lặng ở đó, bài hát này cho anh ta một loại hưởng thụ rất lớn, sau đó thì lập tức tiến lên sân khấu.
“Cám ơn Ngô Hoán Nguyệt, vừa rồi thiếu chút nữa thì tôi đã khóc khi nghe cô hát.”
Ngô Hoán Nguyệt cảm kích đáp: “Cảm ơn.”
Đó là sự khẳng định của người dẫn chương trình đối với cô.
Dịch Danh: “Bây giờ xin mời Vương Vũ Thần trở lại sân khấu, tôi thấy biểu tình của khán giả, đều rất hưởng thụ. Bốn vị giám khảo hiện tại khẳng định có rất nhiều chuyện muốn nói. Tả Đằng Phi lão sư, ngài là nhạc sĩ nổi tiếng đã viết rất nhiều bài hát , ngài nghĩ hai bài hát này như thế nào?”
Tả Đằng Phi ngồi ở phía dưới chờ thật lâu, giờ phút này cầm lấy micro, kích động nói:
“Bài hát ‘Ngày nắng sau mưa’ của Vương Vũ Thần ở trong ngành mà nói đã là rất tốt rồi, thậm chí không thua kém gì album của ca sĩ chuyên nghiệp.”
Vương Vũ Thần cười nói: “Cảm ơn lão sư. ”
Tả Đằng Phi đơn giản bình luận vài câu, hiển nhiên là không muốn bình luận quá lâu về bài ‘Trời nắng sau mưa’ này, mà mục đích chủ yếu vẫn là bài kia.”