Người dẫn chương trình lên sân khấu.
Dịch Danh: “Trải qua vòng thi đấu kịch liệt trước đó, đã có sáu tuyển thủ thăng cấp, mời tuyển thủ có giọng hát trong trẻo Ngô Hoán Nguyệt và tuyển thủ với giọng hát tình cảm Vương Vũ Thần phía dưới lên sân khấu.”
Tiếng vỗ tay vang lên.
Điều khán giả quan tâm là trận đấu.
Dưới đài, Lâm Phàm cười nói: “Vương Vũ Thần rất tự tin, xem ra chuẩn bị rất đầy đủ.”
Vương Minh Dương nói: “Không phải có bài hát mới của anh sao, chẳng lẽ còn có thể sợ được chắc?”
Vương Vũ Thần lên đài.
Bài hát được hát bỗngxuất hiện trên màn hình.
Bài hát: “Ngày nắng sau cơn mưa“.
Người thể hiện: Vương Vũ Thần.
Lời thơ: Vương Vũ Thần.
Phổ nhạc: Vương Vũ Thần.
Sản xuất âm nhạc: Vương Vũ Thần.
Lâm Phàm nhìn thấy một màn này, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu gà, “Lợi hại, thật đúng là vẫn dám dùng bài hát mới đến cùng.”
Vương Minh Dương khinh thường nở nụ cười: “Tư liệu đã bị phơi bày ra ngoài mà còn dám nói là bài hát mới của mình.”
Trên ghế giám khảo.
Sắc mặt Tề Minh lão sư trở nên nghiêm túc, trong cổ họng phát ra một tiếng hừ lạnh.
Đúng là không biết xấu hổ!
Anh Kim ngồi trên ghế giám khảo, hai tay đan chặt. Trên khuôn mặt nở nụ cười, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của bà.
Hai vị giám khảo Chu Hải Đào và Tả Đằng Phi không nói gì nhiều, tình huống hiện tại trong lòng bọn họ đều biết rõ.
Lại là một bài hát mới, nếu do Anh Kim cung cấp tuyệt đối sẽ không tệ. Anh Kim muốn Vương Vũ Thần giành quán quân thì chỉ cần Vương Vũ Thần phát huy xuất sắc, cơ bản không thể chạy mất được.
Nếu Như Ngô Hoán Nguyệt còn dùng hát bài cũ thì cơ bản là thua chắc.
Phòng phát sóng trực tiếp.
“ Tôi năm nay 70 tuổi rồi chưa từng thấy qua trường hợp nào thế này, con ranh này vẫn còn sử dụng bài hát mới sao? Có thể đừng máu chó như vậy được không?”
“Anh Kim ra tay thì không thể coi thường được, mấy người có sợ không?”
Tôi thấy không bằng đổi chương trình “Giọng hát triển vọng” thành “Giọng hát hay dưới màn đen” đi cho rồi.
......
Âm nhạc vang lên, khúc dạo đầu khá hay.
Giám khảo cũng không phải là người ngoài nghề, một bài hát có tốt hay không thì chỉ cần nghe khúc dạo đầu là có thể nghe ra ngay.
Chu Hải Đào nói: “Lại là một bài hát hay.”
Tả Đằng Phi nói: “Nếu là ca sĩ chuyên nghiệp thì cũng đủ để đưa vào album rồi. Kết quả lần này cơ bản đã định sẵn.”
Tề Minh lão sư khinh thường trong lòng, nhìn về phía Anh Kim với vẻ mặt chán ghét, đối với Vương Vũ Thần kia cũng là vẻ mặt ghét bỏ.
Vương Vũ Thần bình tĩnh lại, bắt đầu hát. Bài hát này cô luyện tập thật lâu, mỗi một điểm mấu chốt đều do Anh Kim góp ý qua, mỗi một bước ngoặt đều đã quen thuộc trong lòng.
Khán giả trong trường quay yên lặng lắng nghe, khẽ gật đầu, giống như dung nhập vào trong bài hát này.
Rất hay.
Bài hát kết thúc!
Tiếng vỗ tay vang lên.
Vương Vũ Thần lộ ra nụ cười tươi. Mình đã phát huy rất hoàn mỹ, tuy rằng trong đó có một chút tỳ vết nhỏ nhưng không quá ảnh hưởng.
Vương Minh Dương cười ha hả một tiếng: “Cũng bình thường.”
Lâm Phàm cười nói: “Tôi thấy không tệ, hát rất hay.”
“Tôi nói này người anh em, cậu thuộc về phe nào đó hả?” Vương Minh Dương nói.
Lâm Phàm khoát tay áo: “Không nói ở phe nào, bài hát này thật sự là không tệ nhưng so với bài hát tôi viết vẫn còn kém rất nhiều.”
Vương Minh Dương trợn trắng mắt: “ Tự cao quá đáng”
Ngô Hoán Nguyệt hít sâu một hơi lên đài.
Trên màn hình.
Bài hát: Bầu trời.
Người thể hiện: Ngô Hoán Nguyệt
Sáng tác: Lâm đại sư
Lời: Lâm đại sư
Phổ nhạc: Lâm đại sư
Sản xuất âm nhạc: Lâm đại sư.
Ban giám khảo sửng sốt, đây cũng là một bài hát mới sao?
Người xem livestream cũng kinh ngạc hô lên. Sau đó lập tức lên baidu tìm kiếm, căn bản không tìm được bài hát này.
“Ôi mẹ ơi, Ngô Hoán Nguyệt cũng dùng bài hát mới.”
“Đặc sắc rồi, lần này thật sự đặc sắc rồi.”
Những người xem trực tiếp ngay lập tức tìm kiếm.
“Baidu không có bài hát này, Lâm đại sư này là ai vậy? Tôivừa mới tìm kiếm một chút. Tìm kiếm Lâm đại sư nhưng lại tìm ra là một thầy bói.”
“Tôi tìm ra bánh kếp.”
“Tôi tìm ra người thần bí.”
“Mẹ nó, biệt danh này cũng loạn vậy.”
“Im lặng, nghe nhạc.”
......
Nhạc đệm vang lên.
Trầm thấp, uyển chuyển, nhẹ nhàng...
Tề Minh nghe được khúc dạo đầu, hơi ngồi thẳng người.
Ngô Hoán Nguyệt cầm micro, hơi nhắm mắt, môi nhẹ nhàng mở ra, vô cùng nhẹ nhàng hát.
“Bầu trời của tôi, tại sao treo đầy... những giọt lệ nhòa. ”
“Bầu trời của tôi, vì sao luôn luôn là một khuôn mặt xám xịt.”
......
Thanh âm nhẹ nhàng, trầm thấp, nhưng rất trong trẻo, thời thời khắc khắc nắm lấy nội tâm người nghe.
Tề Minh nhắm mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng đong đưa, dường như đã đắm chìm trong bài hát này.
Anh Kim vốn tươi cười nhưng lúc này lại trở nên có chút nặng nề.
Chu Hải Đào và Tả Đằng Phi đều không phải là người ngoài nghề, giai điệu mở đầu bài hát đã lập tức hấp dẫn lỗ tai của bọn họ. Nhất là sau khi Ngô Hoán Nguyệt hát, giọng hát đặc sắc kia phối hợp với bài hát này còn sinh ra một loại hiệu ứng khiến người ta kinh ngạc hơn.