Trong cửa hàng.
Ngô Thiên Hà mở miệng nói: “Lâm đại sư, hàng ngày tôi phải làm những gì đây?”
Vì mệnh cách của con gái, Ngô Thiên Hà nguyện ý từ bỏ toàn bộ Liên Châu, chỉ cần nửa đời sau của con gái đừng bị mình liên lụy là tốt rồi.
Lâm Phàm cười nói: “Rất đơn giản, ở trong cửa hàng của tôi xem bói là được, mỗi ngày mười người.”
Trình độ của Ngô Thiên Hà rất lợi hại, nếu không cũng sẽ không phải là hội trưởng hiệp hội huyền học. Địa vị này đối với người bình thường mà nói thì chẳng là cái gì cả, nhưng đối với người trong giới học huyền học mà nói thì đây chính là một đại thần.
“Tôi biết rồi.” Ngô Thiên Hà gật đầu nói. Tuy rằng hiện tại ông rất ít khi xem bói cho người ta vì sợ mình tiết lộ quá nhiều sẽ dẫn tới phiền toái lớn hơn. Nhưng bây giờ Lâm đại sư đã mở lời, ông cũng không có cự tuyệt. Với tiêu chuẩn của Lâm đại sư đương nhiên là biết những thứ này, hắn cũng sẽ không hại mình.
“Có một số người đừng quá miễn cưỡng xem bói, nếu như có vấn đề gì thì có thể nói với tôi, tôi sẽ tính cho.” Ngô Thiên Hà không có bách khoa toàn thư, thầy bói này rõ ràng là hàng thật. Nhưng trên phương diện năng lực tất nhiên là không theo kịp Lâm Phàm. Tuy nhiên để đối phó một ít chuyện nhỏ chắc chắn là không có vấn đề gì.
Ngô U Lan đứng ở trong cửa hàng nói: “Còn tôi thì sao?”
Lâm Phàm nhìn Ngô U Lan, suy nghĩ một chút, người xinh đẹp đứng ở trong cửa hàng cũng là một cảnh đẹp: “Việc của cô cũng rất đơn giản, mỗi ngày dọn dẹp bên ngoài cửa hàng một chút, có người đến thì chiêu đãi, ngoài ra cũng không có việc gì khác.”
Trang kiến thức bách khoa toàn thư đã mở ra ba loại, nhiệm vụ bói toán đã chấm dứt nhưng mà cửa hàng cũng đã mở rồi, đương nhiên không có khả năng đóng lại.
Mỗi ngày vận khí tốt một chút còn có thể dựa vào bánh kếp lấy được một hai điểm bách khoa, tuy rằng không nhiều lắm nhưng còn hơn là ở chỗ bắt đầu xa, dòng chảy dài (nguồn thu lâu dài).
Lâm Phàm cũng không cố ý đi kiếm điểm bách khoa, cuộc sống yên bình và nhàn nhã mới là quan trọng nhất.
Kiến thức trên bách khoa toàn thư, bất kỳ hạng mục nào cũng có thể khiến Lâm Phàm trở thành nhân vật đứng đầu. Nếu như đi nghiên cứu sâu, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ không kém rồi.
Nhưng mà con người sống mệt mỏi như vậy làm gì, chỉ cần mỗi ngày sống vui vẻ là được rồi.
Bây giờ mỗi ngày hắn đều cảm thấy hạnh phúc.
“Chờ tôi một chút.” Lâm Phàm mở miệng nói, sau đó ra cửa, đi về phía cửa hàng quảng cáo đối diện. Sau khi mò mẫm một lát, hắn từ trong cửa hàng đi ra, trong tay còn cầm một tấm biển nhỏ.
Lâm Phàm đặt tấm biển nhỏ lên bàn, cẩn thận nhìn một chút, rất hài lòng.
“Mọi người nhìn cái này xem, thế nào hả?” Lâm Phàm cười hỏi, dường như rất hài lòng đối với kiệt tác của mình.
Đám người Điền Thần Côn nhìn một chút.
Đệ tử cấp cao của Lâm đại sư.
Ngô Thiên Hà.
Ông là Chủ tịch Hiệp hội Huyền học Quốc gia.
Ngô Thiên Hà nhìn tấm biển này, cũng nở nụ cười, đến tuổi của ông ấy đã sớm nhìn rõ, đương nhiên sẽ không để ý những danh hiệu này.
“Tôi thấy cái này cũng được.” Ngô Thiên Hà nói. Tuy nhiên nếu để cho những đệ tử Ngô Thiên Hà biết, chỉ sợ nhất định phải phun ra một ngụm máu gà. Dưới tình huống bọn họ còn không biết, đùng một cái lại có thêm một tổ sư gia (sư phụ của sư phụ đó) hơn nữa còn là một tổ sư gia trẻ tuổi như vậy.
Nếu đó là sự thật, họ đương nhiên phải gọi Lâm Phàm là tổ sư gia.
Cái này không gọi cũng không được nha, trừ phi là muốn khi sư diệt tổ.
Điền Thần Côn vừa nhìn thấy đã vui vẻ, vây quanh Lâm Phàm ríu rít: “Của tôi đâu... ”
“Có của ông đây đừng nóng vội, ông xem này.” Lâm Phàm lại lấy ra một tấm biển.
Điền Thần Côn lập tức cười ha hả: “Rất tốt, tấm biển này rất đẹp.”
Đệ tử thứ hai của Lâm đại sư.
Tên Điền Hán Danh.
Nhân viên cửa hàng của Lâm đại sư.
“Ngô đại sư, sau này chúng ta chính là sư huynh, sư đệ, sau này ông phải dạy tôi đó.” Điền Thần Côn tuy rằng thân mang tuyệt kỹ, nhưng hắn ta lại có hứng thú đối với bói toán hơn.
Tên nhóc này không dạy mình, đi theo Ngô Thiên Hà học cũng không tồi nha. Nói không chừng sau này cũng có thể trở thành đại sư thật sự trong mắt mọi người.
Ngô U Lan trong lòng thở dài, nếu để cho những ông chú, bà dì kia nhìn thấy, tuyệt đối sẽ gào khóc.
Cứ như vậy dưới thủ tục không chính quy, cha mình trở thành đệ tử của người ta, hơn nữa nhìn qua cha còn không có một tia bất mãn.
Vẫn có thể mỉm cười.
Ngô Thiên Hà đối với chuyện này ngược lại không có ý kiến, trình độ của Lâm đại sư ông rất phục, cho dù có làm thầy của ông thì cũng không cảm thấy có gì kì lạ.
Lâm Phàm vỗ tay một cái: “Được rồi, tiểu đội của chúng ta được thành lập. Sau này làm tốt, cuối năm chia cổ tức tăng lương.”
“Đúng rồi, đây là bảng tên của cô, cô đeo lên trên người.” Lâm Phàm lấy ra một cái bản tên nhỏ giao cho Ngô U Lan.