Người vây xem càng lúc càng đông, người phụ nữ trẻ tuổi bị xô đẩy, tình cờ đụng rơi trái bóng trong tay bé trai.
Trái bóng rơi xuống đất lăn đi.
“Bóng của con.” Bé trai làm rơi mất trái bóng, đôi chân nhỏ lập tức đuổi theo.
Trái bóng lăn về phía Lý Đạt Phi và Hàn Lục.
Đối với một đứa trẻ mà nói, sao có thể nhận thức được tình huống phía trước rất nguy hiểm.
“Ấy, bé con đừng chạy vào đó.” Người bên đường vây xung quanh tức thời kinh hô.
Người phụ nữ trẻ tuổi đang dùng điện thoại quay phim kia nhìn thấy đứa trẻ xông vào trong trận đấu, sắc mặt lập tức hoảng hốt kêu lên: “Quay lại mau!”
Mà lúc này, tốc độ ra đòn của Hàn Lục bắt đầu trở nên mãnh liệt. Lý Đạt Phi không ngừng lùi bước, không chú ý tới phía sau có một đứa trẻ.
Lâm Phàm và Điền Thần Côn ngồi ở cửa cách đó khá gần, thấy vậy lập tức sửng sốt, sắc mặt đại biến.
Điền Thần Côn còn chưa kịp ra tay, Lâm Phàm đã xông lên.
“Không!” Người phụ nữ trẻ tuổi thất thanh kêu lên, tựa như đã hình dung ra thảm kịch sắp xảy đến.
Mắt thấy Lý Đạt Phi sắp lùi xuống đụng vào đứa trẻ, đúng lúc này một bàn tay trực tiếp chộp lấy nó, bàn tay còn lại thì chống trên vai Lý Đạt Phi.
Mượn vai Lý Đạt Phi làm điểm tựa, trực tiếp lật người rồi vượt qua hai người bọn họ, đáp xuống phía sau Hàn Lục. Tiếp đó hắn tung một cước đá vào lưng Hàn Lục, Hàn Lục đứng không vững lập tức xông lên đè ngã Lý Đạt Phi.
“Vãi, trâu bò.”
“Động tác đó làm như thế nào vậy, đang quay phim điện ảnh à?”
“Động tác của Lâm đại sư ngầu quá đi.”
Điền Thần Côn thấy một màn này mà tim lỡ một nhịp, mắt trợn tròn ngây ngốc. Trong tình huống đó sao có thể kịp phản ứng như vậy, cho dù là ông cũng không thể làm được như thế.
Người phụ nữ trẻ tuổi lập tức xông đến, tạ ơn Lâm Phàm không ngớt, cảm kích rớt nước mắt. Chỉ tưởng tượng đến hậu quả thôi cũng không dám nghĩ đến nữa.
Đứa bé vừa bị Lâm Phàm kẹp ngang eo lộn một vòng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên vì hưng phấn, dáng vẻ tựa như được chơi rất vui.
Lâm Phàm lắc đầu: “Sau này nếu muốn hóng chuyện thì cũng phải để ý đến con nhỏ đấy.”
“Cảm ơn, cảm ơn.” Người phụ nữ trẻ tuổi cảm tạ nói, sau đó ôm chặt lấy đứa trẻ.
Đám nhà báo xung quanh tròn mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra sự hưng phấn khôn cùng.
“Vừa nãy có quay được không?”
“Quay được rồi, quá đặc sắc, động tác này quá ngầu lòi.”
“Vãi, Lâm đại sư cuối cùng cũng ra tay rồi.”
“Lần xuất thủ này không phải người thường có thể làm được đâu.”
Đám nhà báo hưng phấn, người dân xung quanh cũng trở nên hưng phấn.
Bọn họ tận mắt chứng kiến hết thảy một loạt động tác tựa nước chảy mây trôi, không nhắc đến chuyện khác chỉ cần đặt trong điện ảnh cũng là động tác tuyệt diệu nhất.
Clap clap clap!
Tiếng vỗ tay như sấm.
Bọn họ ban nãy còn lo ngại cho đứa trẻ, nếu như không có Lâm đại sư ra tay thì e là đứa trẻ này đã phải chịu tội rồi.
Bạn nói xem nếu bị cái thân thể lực lưỡng kia của Lý Đạt Phi đụng trúng thì sẽ xảy ra hậu quả gì?
Nếu bị đạp bẹp dưới chân thì chẳng còn gì để nói nữa rồi.
Đúng lúc này, một nhà báo chợt kinh ngạc thốt lên.
“Mau chụp lại!”
Tất cả những nhà báo còn lại đều nhìn theo, tức thời đều trở nên sững sờ.
Do một cú đạp vừa rồi của Lâm Phàm mà Hàn Lục trực tiếp ngã nhào lên người Lý Đạt Phi, môi của hai người chạm nhau rồi.
Tách!
Hình ảnh này đã được khắc ghi mãi mãi.
Hàn Lục ngã trên người Lý Đạt Phi, hai mắt trợn to hết cỡ, giống như nhìn thấy ma vậy, anh ta lập tức vùng dậy lau miệng.
Tin hot rồi.
Hai người Lý Đạt Phi và Hàn Lục đều sợ ngây người.
Không ngờ hai tên đàn ông cao to đen hôi lại gặp phải tình huống như thế này.
“Mày…” Hàn Lục giận dữ nhìn về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm cướp lời Hàn Lục: “Hai người có biết là ẩu đả đánh nhau ở nơi công cộng rất nguy hiểm hay không? Nếu vừa rồi hai người đụng bị thương đứa trẻ kia thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.”
Hàn Lục tức tới mức mặt đỏ phừng phừng, nhìn về phía đứa trẻ kia. Mặc dù biết rằng bản thân mình có lỗi, nhưng vừa rồi suýt nữa thì anh ta đã thắng, không ngờ lại bị thằng nhãi này làm hỏng bét.
“Tránh đường!”
Cảnh sát tới rồi.
Lưu Hiểu Thiên dẫn theo đội ngũ đến nơi, lúc nhận được cuộc điện thoại, anh ta bị dọa không nhẹ.
Đánh nhau ở nơi công cộng, lại có cả phóng viên nhà báo. Chuyện này sao anh ta có thể để yên được, lập tức phải ngăn chặn lại ngay.
Lưu Hiểu Thiên nói: “Ai đánh nhau.”
Người dân xung quanh chỉ về phía Hàn Lục và Lý Đạt Phi: “Hai người bọn họ.”
Hàn Lục giải thích: “Chúng tôi đang thi đấu, không phải là đánh nhau.”
Lưu Hiểu Thiên cảm thấy người trước mặt này chút quen mắt, đúng rồi, đây chẳng phải là người đứng đầu MMA Hàn Lục sao. Sau đó anh ta lại nhìn sang Lý Đạt Phi, lỗ mũi hai người đều đang chảy máu, chắc chắn là ẩu đả đánh nhau rồi.
Dẫn đi!
Chẳng cần nhiều lời, hai người Hàn Lục và Lý Đạt Phi bị dẫn đi rồi.
Đám nhà báo lại bắt trọn từng khoảnh khắc, lại có thêm một tiêu mục mới rồi.
Đám đệ tử của Lý Đạt Phi cũng không ngốc, nếu như dám tranh chấp với cảnh sát thì càng thêm to chuyện rồi, thế là cả đám đi theo về cục cảnh sát.
Lâm Phàm cũng biết bản thân nên làm gì tiếp theo, đó là lập tức chuồn thôi, nếu không hắn chắc chắn sẽ bị đám nhà báo này bao vây mất.
Lượn thôi!