Lâm Phàm cười nói: “Tôi thấy mọi người vẫn nên mau chóng bắt tay vào làm, giúp Ngô Hoán Nguyệt tập dược, có lẽ sẽ kịp thời gian.”
“Đúng, đúng! Tiểu Trần mau gọi điện thoại kêu tất cả bọn họ đến đây, bắt đầu tập dượt bài này.” Vương Minh Dương vội nói.
Trợ lý Tiểu Trần: “Vâng, Vương tổng.”
Vương Minh Dương bất chợt vỗ vai Lâm Phàm: “Nhìn không ra cậu còn biết sáng tác bài hát nữa cơ đấy.”
“Viết nhăng viết cuội ấy mà, ca khúc này tôi cũng không phải đưa cho anh nhé!” Lâm Phàm thờ ơ nói.
Vương Minh Dương cười ẩn ý đáp: “Biết rồi, đưa cho người yêu bé nhỏ của anh chứ gì.”
“Biến, biến! Tôi đi đây, chuyện rắc rối của anh hết rồi nhưng chuyện rắc rối của tôi còn một đống đây này.” Lâm Phàm phất phất tay, không tiếp tục ở lại chờ đợi, bước ra khỏi cửa.
“Đừng mà, nếu cậu đi lỡ có việc thì lại phải quay lại nữa đấy.” Vương Minh Dương nói với theo.
Lâm Phàm không ngoảnh lại: “Có Dương lão sư ở đây thì có gì phải lo. Tôi còn có việc, lần sau gặp.”
Vương Minh Dương lắc đầu: “Không ngờ người anh em mình tài năng xuất chúng như vậy. Nếu có hứng thú, Dương lão sư có thể tìm cậu ta xem bói thử, rất chính xác đó.”
Dương lão sư khách sáo cười nói: “Cám ơn ý tốt của Vương tổng, tôi không tin những thứ này đâu.”
“Thật đáng tiếc!” Vương Minh Dương không kèo nài, anh em mình là người có bản lãnh thực sự, ông không tin thì ông thiệt thòi thôi.
…
Trên xe.
Tạm thời bây giờ chắc chắn không thể trở về cửa hàng, dù những phóng viên kia đi rồi thì những dân chúng mua bánh kếp cũng sẽ không buông ta cho mình.
Khởi động lại điện thoại!
Có rất nhiều cuộc gọi không nhận, Điền Thần Côn khủng bố hắn đến hai mươi cuộc điện thoại, đúng là kinh khủng.
Mở Weibo.
Sự kiện 'Giọng Ca Triển Vọng' tối hôm qua vẫn còn đang được bàn luận sôi nổi.
Tề Minh lão sư leo lên hot search Weibo.
Anh Kim leo lên hot search Weibo.
Vương Vũ Thần leo lên hot search Weibo.
Ngô Hoán Nguyệt leo lên hot search Weibo.
Cả đám nhao nhao lên hot search như ong vỡ tổ, giúp đẩy việc của Hàn Lục xuống dưới. Chuyện này khiến hắn rất sung sướng, cảm giác không tệ.
Nhấn vào Weibo của Anh Kim và Vương Vũ Thần, Anh Kim không uổng công là lão làng, phát biểu trên Weibo hoàn toàn kín kẽ, giống như đang làm việc dựa trên tiêu chí công bằng, không bỏ rơi bất kỳ thí sinh có tiềm năng nào.
Tuy nhiên Vương Vũ Thần thi hơi có chút hống hách, dù trên mặt chữ không nói gì sai nhưng vẫn ngụ ý ám chỉ Ngô Hoán Nguyệt bất tài.
Lâm Phàm không quen nhìn thấy chuyện kiểu này.
Người trẻ tuổi không thể phách lối như vậy được.
Nói gì đi nữa Lâm Phàm cũng không phải dạng người tranh cãi tay đôi với người khác, tất cả đều phải dựa trên nền tảng tu thân dưỡng tính, giữ một trái tim bình lặng đối diện với bất công của thế gian.
Mở ra danh sách bạn bè trên Weibo.
Thu Đao Chặt Cá!
Đối với người bình thường, dường như bốn chữ lớn này rất bình thường. Nhưng ai biết gã đều hiểu rõ đây là một nhân vật không đơn giản, chọc phải gã thì bạn sẽ không có thời gian an lành.
Lâm Phàm: “Vương Vũ Thần hát rất hay.”
10 giây sau.
Lâm Phàm: “Nhắn nhầm, chuyện này không liên quan đến anh.”
Kể từ sau khi xuất viện, Thu Đao Chặt Cá toàn tâm toàn ý tập trung vào công việc, trừ lúc phải làm việc ra gã luôn chăm chăm vào việc trấn áp Weibo của tên Thần Côn này xuống dưới.
Dưới lầu.
Dưới ánh mắt sợ hãi của ông chủ, Thu Đao Chặt Cá ăn ba tô mì sợi Lan Châu, lượng cơm ăn thật kinh khủng, ăn như quỷ chết đói đầu thai kèm với tướng người mập mạp kia có thể hù dọa tất cả mọi người.
Khi Thu Đao Chặt Cá thấy tin nhắn riêng từ Weibo, gương mặt lạnh lùng bỗng cười phá lên như điên, trong mắt tỏa ra sát ý vô tận.
Thu Đao Chặt Cá: “Ha ha, đúng là hát không dở.”
Lâm Phàm thấy tin nhắn đáp lời, lặng lẽ tắt màn hình điện thoại.
10 phút sau, Thu Đao Chặt Cá nhắn đến một tin.
Thu Đao Chặt Cá: “Lên Weibo xem thử đi, Weibo của cô ta đã bị anh trấn áp triệt để rồi kìa, chú có giận không? Có phải chú rất tức giận không hả? Trơ mắt nhìn cô em gái mình yêu mến bị anh Thu Đao Chặt Cá đạp bẹp dưới chân, có phải trong lòng chú nổi lửa giận bừng bừng không nè? Hôm nay Thu Đao Chặt Cá anh đây tuyên bố một câu ở chỗ này, nếu không chịu thua thì phải chết.”
Lâm Phàm đọc đi đọc lại tin nhắn Weibo này mấy lần, vấn đề này hơi nghiêm trọng, sau đó trả lời.
Lâm Phàm: “Tôi sợ quá, sợ lắm cơ! (Biểu tượng khóc ròng.)”
Ting!
Thu Đao Chặt Cá: “Sợ! Đã muộn! Trò hay còn đó! Những chuyện mày đã làm với tao, Thu Đao Chặt Cá tao sẽ trả lại mày gấp trăm ngàn lần, Vương Vũ Thần chính là kẻ thế thân cho mày.”
Bây giờ Lâm Phàm lướt nhìn Weibo Vương Vũ Thần, úi giời ơi, vô cùng thê thảm, không dám xem tiếp.
Sức chiến đấu của Thu Đao Chặt Cá không hề tầm thường, không phải người bình thường có thể làm được.
Nhưng mà có đôi khi tình nguyện viên miễn phí này không tệ, không uổng công mình từng cứu gã một mạng.
Thu Đao Chặt Cá!
Mời anh diễn tiếp xem nào!