Lúc này khán giả như bùng nổ.
Cộng đồng mạng đang xem trực tiếp cũng bùng nổ theo,
“Này chắc chắn là có gì mờ ám rồi”.
“Chết tiệt, lỗ tai của Anh Kim chắc chắn có vấn đề rồi, điểm số là dùng chân để cho hả?”
“Ông đây cũng phục rồi”.
“Mẹ kiếp màn hình cũng đã vỡ rồi”.
Lâm Phàm có chút sững sờ, trong lòng cũng có chút không thoải mái, chắc chắn có gì đó mờ ám rồi, chương trình này rõ ràng có vấn đề.
Tề Minh lão sư giận dữ nhìn Anh Kim, mặt cũng đen lại. Sau đó còn có một màn bùng nổ hơn nữa.
Tề Minh lão sư tức giận cầm micro nói lớn “Anh Kim, cô căn bản không xứng làm ban giám khảo, tốt là tốt, xấu là xấu. Vì cô mà công bằng đều bị đảo ngược rồi. Cô thật không biết lý lẽ”.
Sau khi nói xong Tề Minh lão sư trực tiếp rời khỏi sân khấu.
“Ui là trời! Mắng thật đã”.
“Anh Kim này cho rằng bản thân là một chị đại, một tay có thể che trời hay sao. Người khác có thể mua giải nhưng Tề Minh lão sư thì không thể đâu nha”.
“Tuyệt! Từ nay về sau tôi sẽ trở thành fan của Tề Minh lão sư”.
Lâm Phàm lắc đầu, trên sân khấu Ngô Hoán Nguyệt vẫn giữ một nụ cười nhưng trong lòng chắc chắn là không phục.
May mắn đó là một kết quả hòa.
Vẫn còn có cơ hội.
Giờ phút này tổ tiết mục cũng ngỡ ngàng, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Ở một quán ăn ven đường!
“Cạn ly”
Thật sự, không thể nói Ngô Hoán Nguyệt có vẻ không vui. Nếu lúc này là người bình thường thì chắc chắn sẽ vô cùng tức giận, nhưng Ngô Hoán Nguyệt vẫn vừa nói vừa cười, không hề quan tâm đến kết quả của cuộc thi một chút nào.
Lâm Phàm cười nói: “Cạn ly”
‘Giọng ca triển vọng’ từ hai mươi bốn chọn ra mười hai. Trong lúc nghỉ giải lao thì xảy ra sự cố. Nói chung là chương trình nào phải can đảm lắm mới dám phát sóng trực tiếp. Vì vậy,‘Giọng ca triển vọng ’ cũng đã tạo tiền lệ cho truyền hình trực tiếp.
Cần phải biết rằng, nếu là truyền hình trực tiếp không một ai dám đảm bảo giữa chừng có xảy ra vấn đề gì không, cũng như không ai dám đứng ra bảo đảm về điều đó.
Khả năng dám phát sóng trực tiếp tại chỗ là do sự táo bạo của ban tổ chức.
Mà ban tổ chức của chương trình ‘Giọng ca triển vọng’ xem trọng chính là công bằng, công chính, không có chuyện mờ ám sau lưng. Muốn dùng cách mà từ trước đến nay không ai dám làm là phát sóng trực tiếp, để từ đó có thể nâng cao tỷ suất người xem.
Ban tổ chức không nhận sự ủy thác của bất kỳ ai, cũng không chấp nhận trong lúc thi đấu bằng cách nào đó mà các thí sinh cố ý kể về quá khứ thảm thương của chính mình để thu hút fan hâm mộ.
Đây không phải là cuộc thi ai khổ hơn ai, mà là cuộc thi về những giọng hát chân chính tranh tài với nhau
Lâm Phàm không biết tổ tiết mục đã xử lý như thế nào, nhưng thái độ của Tề Minh lão sư đã nói lên tất cả. Ông ta không chấp nhận được hành động của Anh Kim nên đã tức giận giật micro rồi rời khỏi sân khấu.
Nhưng bây giờ, từ hai mươi bốn còn lại mười ba điều này cũng không tốt cho lắm, cho nên kết quả cuối cùng là ba ngày sau Ngô Hoán Nguyệt sẽ thi đấu với Vương Vũ Thần lại một lần nữa.
Việc này đối với Ngô Hoán Nguyệt không công bằng cho lắm nhưng mà không còn cách nào khác. Anh Kim đã lên tiếng thì đương nhiên ban tổ chức cũng phải giữ thể diện cho bà ta. Đây là phương án tốt nhất vào thời điểm hiện tại, chẳng lẽ yêu cầu một thí sinh tự nguyện rút lui sao? Điều này đối với bất kỳ thí sinh nào cũng không công bằng.
Lâm Phàm uống cạn một ly rồi cười : “Tôi thấy cô hình như không có tức giận nha, mà ngược lại tôi còn tức giận hơn cô nửa”
Ngô Hoán Nguyệt mím môi cười : “Chuyện xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, việc gì phải nghĩ ngợi khiến cho bản thân không vui chứ. Nếu như thi lại lần nữa cũng không nhất định là tôi sẽ thua đâu nha”
“Cái lý lẽ này.”
Lâm Phàm mỉm cười nói: “Nhưng mà tôi thấy Anh Kim rõ ràng đang bảo vệ cho Ngô Vũ Thần. Nếu như ba ngày sau đối phương còn sử dụng bài hát tự sáng tác kia và trình bày không có sai sót nào, vậy thì nguy hiểm thật đấy”
Ngô Hoán Nguyệt ngay lập tức ngây người trong lòng cảm thấy hơi lo lắng. Sau đó tiếp tục cười nó: “Hiện tại chính là giờ ăn khuya, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, cạn ly đi”
“Đúng là mạnh mẽ.” Lâm Phàm uống thêm một ngụm bia, dù sao bia này cũng có chút hỗ trợ dạ dày tốt đấy.
Qua ba lần uống, tuy mỗi người một chai nhưng Lâm Phàm thì không sao. Còn Ngô Hoán Nguyệt cảm thấy hơi say, trên khuôn mặt thanh tú trắng như tuyết của cô ấy hiện lên hai rặng mây hồng, trông thật đáng yêu.
“Tôi đi thanh toán” Ngô Hoán Nguyệt đứng dậy thì thân thể loạng choạng nghiêng người về phía trước.
Lâm Phàm nhanh tay lẹ mắt lập tức đỡ lấy eo của Ngô Hoán Nguyệt. Cảm nhận đầu tiên đó là mảnh mai còn có chút đàn hồi nửa.
“Mới một chai mà đã đứng không vững rồi, tôi đi thanh toán đây” Lâm Phàm lấy ví tiền ra cũng không để ý Ngô Hoán Nguyệt đang giành đi thanh toán, dù sao anh đi trả tiền là được rồi.
Đưa Ngô Hoán Nguyệt về đến tận lầu. Cũng không xuất hiện cảnh mời vào nhà ngồi, hắn đưa người về an toàn rồi mới lái xe trở về.