Cả đám người cứ anh một câu tôi một câu, ồn ào đến mức Lâm Phàm cũng thấy hoa mắt chóng mặt, tình trạng này quả thật đáng sợ.
Cuối cùng phải phí hết sức chín con trâu hai con hổ mới có thể tạm thời làm dịu đi sự nhiệt tình như lửa của đám quần chúng này. Thế nhưng chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Điền Thần Côn đột nhiên xông tới, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lâm Phàm.
“Nhóc con, cậu lại gây ra chuyện gì nữa đấy?” Trong lòng Điền Thần Côn thấy kỳ lạ, bây giờ tên nhóc này lợi hại như vậy, nhưng tình huống hôm nay thực sự không hợp lý, đám người thành thị này ngay cả xem bói cũng không thèm, chỉ vội vây xung quanh tên nhóc này hỏi này hỏi kia, hỏi đông hỏi tây, hơn nữa lại còn liên quan đến việc đánh nhau nữa chứ.
Nhìn bộ dáng tên nhóc này, nếu cùng người khác đánh nhau còn không phải bị người ta đánh cho nửa chết nửa sống sao?
“Từ trong ánh mắt của ông, tôi có thể thấy được sự xem thường!” Lâm Phàm nói.
“Đúng vậy, chuyện khác thì tôi không chắc, nhưng về chuyện đánh nhau thì dựa vào cậu thì tôi đã không thể tin được rồi!” Điền Thần Côn vui vẻ đáp.
Lâm Phàm vẫn thấy quái lạ, sau đó trực tiếp mở video kia ra nói: “Ông xem đi!”
Điền Thần Côn cười nói: “Xem thì xem, có gì đâu chứ!”
Nhưng sau khi Điền Thần Côn xem đến phần sau, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc.
Xem hết một lần, lại xem lại lần nữa.
Lần thứ hai.
Điền Thần Côn kinh ngạc.
Lần thứ ba.
Điền Thần Côn kinh hoàng.
Lần thứ tư.
Điền Thần Côn không dám tin.
Lần thứ năm.
Cả mặt đều ngưng trọng.
Cho đến lần xem thứ mười.
Điền Thần Côn đặt điện thoại xuống, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Phàm, cả khuôn mặt đều đầy vẻ khiếp sợ.
“Người ở trong này là cậu sao?”
Lâm Phàm cười nhạt, cầm lấy điện thoại, đắc ý đáp: “Trình độ này cũng coi như tạm ổn, tôi còn chưa dùng đến bản lĩnh thực sự thì đối phương đã ngã lăn ra rồi, cũng chẳng có ý nghĩa gì hết!”
Điền Thần Côn kinh hoàng nhìn Lâm Phàm, nội tâm đã sớm kêu gào gió giật rồi.
Nếu như không phải thấy tận mắt thì hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ tin.
Mặc dù thời gian động thủ chỉ có mấy giây ngắn ngủi, nhưng mấy giây này lại không hề tầm thường một chút nào.
Điền Thần Côn xem tất cả là mười lần, cuối cùng đưa ra kết luận là .... biến thái.
Cái này rõ ràng chính là quyền cước trong Bát Quái Chưởng, dùng nắm đấm để giảm lực, lấy chưởng để kết thúc.
Mặc dù nhìn qua thì thấy đơn giản, nhưng để làm được điều này thì lại không hề đơn giản như vậy. Đặc biệt là khi đối phương có thân thể cường tráng, vẫn là dùng hình thức va chạm, nếu muốn tháo bỏ cỗ lực này thì căn bản là không thể, đến bản thân ông ta cũng không làm được điều đó.
“Cậu luyện nó khi nào? Không đúng, xã hội bây giờ sao lại có người luyện được trình độ này được cơ chứ!” Điền Thần Côn không tin hỏi.
Lâm Phàm cười nói: “Ha ha ha, ông còn không hiểu sao, tôi đây chính là thâm tàng bất lộ nha, nếu để ông nhìn ra thì còn lăn lộn thế nào được nữa chứ!”
“Không thể nào, nếu lợi hại như vậy, lần trước cậu đã không ...”
“Không phải lúc đó còn có ông hay sao, đám tôm tép đó nếu tôi mà ra tay thì sẽ xảy án mạng mất?” Lâm Phàm giải thích.
Điền Thần Côn bị đả kích nặng nề. Bản thân ông ta luyện Bát Quái Chưởng lâu như vậy, vậy mà tên nhóc này còn lợi hại hơn ông ta, thế này còn để cho ai sống được nữa đây!
Bản thân bắt đầu luyện tập từ lúc mới ba bốn tuổi, vừa luyện đã hơn mười năm ròng, còn không rõ đã bị đánh bao nhiêu lần mới có thể luyện được thực lực như ngày hôm nay.
Vậy mà nhóc con hôi sữa này còn trẻ như này đã có bản lĩnh như vậy, dựa vào đâu cơ chứ!
Nếu để Lâm Phàm biết, chắc chắn sẽ trả lời bằng một câu.
Dựa vào việc ông đối tốt với tôi, để tôi học được trò chơi có ý nghĩa như vậy!
…
5 giờ chiều.
Nhà thi đấu Thượng Hải.
Trận thế của “Giọng ca triển vọng” rất hoành tráng, phạm vi tuyên truyền cũng vô cùng rộng rãi. Trong số các chương trình giải trí hiện tại thì nó nhận được sự yêu thích rất lớn của khán giả, thường xuyên đứng ở vị trí hạng nhất, nhì, ba.
Đặc biệt là chương trình lần này, đã tạo lên một cơn sóng mạnh mẽ trên sóng truyền hình.
Lâm Phàm đồng ý đến xem Ngô Hoán Nguyệt thi đấu, đương nhiên là phải đến trước giờ thi. Nhìn tấm vé trên tay, đó là vị trí có thể nhìn thẳng về sân khấu, xem ra cô gái nhỏ này đã sắp xếp tốt chỗ ngồi cho hắn.
Điện thoại gọi tới.
Ngô Hoán Nguyệt: “Đại sư, anh đã đến chưa?”
Lâm Phàm: “Đến rồi, đang ở bãi đỗ xe!”
Ngô Hoán Nguyệt: “Vậy để tôi ra tìm anh, 7 giờ là trận đấu bắt đầu rồi!”
“Không cần đâu! Cô cứ chuẩn bị cho tốt đi, đừng vì tôi mà ảnh hưởng tới trận đấu!”
Đối với loại thi đấu này, Lâm Phàm cũng không có quá nhiều hứng thú, nhưng đối với Ngô Hoán Nguyệt thì đây lại là bước đi đầu tiên của cuộc đời, dù bất kể thế nào cũng phải dốc toàn lực để thi đấu.
Ngô Hoán Nguyệt trong điện thoại cười nói: “Nếu Vương tổng mà biết rằng tôi để anh đợi ở bên ngoài thì chắc chắn sẽ mắng chết tôi đấy!”
Lâm Phàm nghe xong thì bật cười: “Anh ta dám! Xem tôi có nện chết anh ta không!”