Lúc này, gã đàn ông có máu mũi thấy tình cảnh này thì lập tức tiến lên. Trên mặt lộ ra vẻ đắc ý: “Người trẻ tuổi, cậu quá kiêu ngạo. Vừa rồi lúc cậu đè tôi lên mặt đất, tôi đã dùng nội lực. Nội tạng của cậu bị thương rồi, cậu cho rằng tôi chạy ra ngoài để trốn sao? Tôi là dùng nội lực đi tiêu hao thể lực của cậu.”
“Cậu xem, người kia tùy ý đẩy cậu một cái, cậu đã đánh lại không được. Đây là dấu hiệu nội lực đang hao hết thể lực của cậu.”
Tân đại sư Bát Quái chưởng nói mà không đỏ mặt.
Cái vị tân đại sư khoe khoang một cách không biết xấu hổ. Mọi người xung quanh cũng không ngu ngốc đến vậy.
“Có phải thổi phồng quá mức rồi không?”
“Vừa rồi tôi thấy rõ ràng, người thanh niên kia rất lợi hại, động tác liên tiếp đều không có dừng lại.”
“Vừa lui, vừa đẩy, đánh một chưởng, lại nhảy lùi ra sau. Động tác này tôi học không được.”
Người mang máy quay cảm thấy bất lực. Vừa rồi là một tin tức lớn như vậy, tại sao lại không quay lại được.
Bọn họ săn tin tức, mong muốn có tin tức lớn, nhưng trong thâm tâm, họ vẫn hy vọng có thể vì quốc gia mà nâng cao uy danh.
Bây giờ Bốn Tinh Hoa của quốc gia là Võ thuật, Trung y, Kinh kịch và Thư pháp.
Đừng nói cái gì khác, Trung y bây giờ đã thảm đến mức ai cũng không tin, cho rằng đó là khoa học rởm. Nếu tổ tiên biết chuyện, không biết có nhảy ra khỏi quan tài để đánh người hay không.
Bọn họ cả đời khổ luyện, nghiên cứu, dò dẫm từng bước, cũng không dám xưng là đại sư. Người học mấy năm hay mười năm đã tự coi mình là đại sư rồi, còn đi ra ngoài làm loạn. Đây không phải là dại dột và ngu ngốc hay sao?
“Ai trong mấy người vừa mới quay video?” Người bụng phệ cầm đầu hét lớn với đám người xung quanh.
Đám đông xung quanh vừa rồi đều kinh hãi, sao có thể quay video lại được chứ.
“Tôi quay được một đoạn.” Một thanh niên nhuộm tóc màu xanh lá mạ nói.
“Cho tôi xem.” Tên cầm đầu bụng phệ lập tức tiến lên.
“Xem đi.” Thanh niên cầm điện thoại mở video.
Người chung quanh cũng xúm lại, vừa rồi bọn họ cũng nhìn không rõ.
Trên màn hình.
Hàn Lục từ bên trong lao ra hét lớn 'Tránh ra'. Gã thanh niên đứng đó như ngây ngốc, nhưng đột nhiên hắn ra tay, trực tiếp đem Hàn Lục đè xuống đất.
“Cái này. . . “ Tên cầm đầu bụng phệ nhìn thấy đoạn video này vui mừng khôn xiết, sau đó kéo lấy thanh niên nói: “Đưa đoạn video này cho tôi.”
“Một ngàn tệ.” Người thanh niên nói.
“Được, không thành vấn đề.”
Đây là một tin tức lớn. Bọn họ không bắt được, nhưng là người qua đường đã ghi lại được. Đừng nói một ngàn, thậm chí một vạn cũng đáng giá.
Chỉ là tại sao thanh niên trong video này lại bỏ chạy?
Còn khuôn mặt này có chút lạ lẫm, hơi khó tìm đây.
Hàn Lục lúc này đang ngồi dưới đất, chỉ cảm thấy xương quai xanh đau không chịu nổi, đồng thời cũng có chút bối rối. Theo lý thuyết với tố chất thân thể của gã, vừa rồi tên kia đỡ một chiêu của mình thì cũng không có khả năng lật kèo được, chắc chắn sẽ bị đánh bay.
Nhưng làm sao gã có thể tưởng tượng được rằng kết quả lại như thế này.
Lâm Phàm đang tản bộ ở phía xa, phát hiện không có ai đuổi theo thì lập tức thở dài một hơi.
Con người bây giờ thực sự rất táo bạo. Nếu một lời không hợp thì sẽ đánh hội đồng. Tuy hắn có chút kỹ năng nhưng cũng không thể xử lý được nhiều người như vậy. Hơn nữa bọn họ còn mang theo vũ khí, vừa rồi hình như còn có một máy quay phim. Nếu bị nện trúng đầu thì cho dù có lợi hại hơn nữa thì cũng sẽ bị máu chảy đầu rơi đó nha.
Phố Vân Lý.
Tại cửa hàng mặt phố của Lâm đại sư.
“Điện thoại mới à.” Điền Thần Côn ngồi ở chỗ đó, nhìn điện thoại trong tay Lâm Phàm, ông ta có chút ngưỡng mộ hỏi.
“Ừm, xài cũng không tệ.” Lâm Phàm cười nói.
Trong lòng Điền Thần Côn cũng muốn có, vốn dĩ trên người cũng có chút tiền tiết kiệm. Nhưng tiếc là, tất cả đều là tiền quan tài, sau đó thì chỉ khẽ thở dài một hơi: “Ài! Có tiền đúng là tốt thật, được sử dụng điện thoại mới luôn mà.”
Lâm Phàm buông điện thoại ra, hắn cười nói: “Thần Côn, ông đang nói xàm xí cái gì đấy, đừng nói tôi đây đối xử với ông không được tốt nhé, giờ ông đi mua đi, hóa đơn bao nhiêu thì để tôi trả.”
Nghe vậy, Điền Thần Côn vô cùng mừng rỡ: “Cậu nói thật sao?”
“Tin hay không thì tùy, dù sao tôi cũng sẽ không nuốt lời.” Lâm Phàm lại cúi đầu chơi điện thoại tiếp.
Điền Thần Côn phấn khích đến mức sắp nhảy dựng lên luôn rồi: “Thằng nhóc cậu quả đúng thật là ông chủ tốt mà, tôi đi mua cái mới liền đây.”
“Đừng, đợi đến tối rồi ông hẳn đi, nếu bây giờ mà ông đi nhưng lại có người tới thì một mình tôi biết làm sao được đây.” Lâm Phàm nói.
“Được thôi.” Điền Thần Côn khẽ gật đầu.
…
Trên Wechat
Hoắc Hàm: “Ông chủ nhỏ, nếu anh còn không trả lời tin nhắn nữa thì anh sẽ hoàn toàn mất đi Bảo Bảo đó nha.”
Nhìn thấy dòng tin nhắn này, Lâm Phàm lập tức mỉm cười, rồi trực tiếp gửi một biểu tượng cảm xúc cầm kiếm ( chờ cô ở sân thể dục).
Hoắc Hàm: “Nể tình chúng ta thân nhau như vậy, anh có thể đừng để tôi xếp hàng nữa được không. Mấy ngày nữa tôi về nước rồi, mà việc đầu tiên tôi muốn làm chính là ăn bánh kếp đó nha.”