Lâm Phàm nhấp vào bản video phát lại 'Giọng ca triển vọng', hắn từ từ khép mắt nằm thưởng thức.
“Xin chào quý giám khảo, tôi tên là Ngô Hoán Nguyệt, đến từ Trung Châu...”
Lâm Phàm gật đầu. Giọng hát của cô ấy đúng là không tệ, rất tươi vui, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ trong trẻo.
Không phải vô cớ mà Vương Minh Dương muống lăng xê cô ấy. Một cô gái vừa xinh đẹp, ngọt ngào và có giọng hát rất hay.
Khẳng định là một người có năng lực thực sự, dù hiện tại cô ấy không nổi tiếng, nhưng chắc chắn sẽ nổi tiếng trong tương lai.
Điền Thần Côn ngồi ở đó, cũng gật gù theo giọng hát trong điện thoại: “Cô gái này hát rất hay.”
Lâm Phàm nói: “Yên lặng.”
Điền Thần Côn trợn tròn mắt, nhưng mà không thể không nói, giọng hát này thực sự rất hay.
Mãi đến buổi chiều.
Xem bói bắt đầu, Lâm Phàm lại bận bịu.
Lâm Phàm đang suy nghĩ về thời gian Ngô Thiên Hà sẽ đến. Nếu ông ta đến sớm, hắn sẽ thoải mái hơn một chút.
Ngày hôm sau, vào buổi trưa.
Lâm Phàm muốn mua một chiếc điện thoại di động. Hiện tại hắn có một ít tiền, thật ngu ngốc khi giữ nó trên người mà không sử dụng. Chiếc điện thoại iphone cũ đã sắp không sử dụng được. Khi lấy ra dùng, đều sẽ được mọi người chú ý đến.
Ngoài việc quan tâm đến trang phục thì các bạn trẻ hiện nay còn quan tâm đến điện thoại di động của mình.
Trước đây không có cách nào, hắn không có tiền nên chỉ có thể bỏ ra hai đến ba trăm tệ để tìm một iphone cũ. Dù sao cũng là hãng Apple, hắn lấy ra cũng hãnh diện.
Cửa hàng Xiaomi.
“Người đẹp, điện thoại di động này bao nhiêu tiền?” Lâm Phàm ghé vào quầy và xem điện thoại di động. Trong đó có một cái rất tốt, nhìn nó rất độc đáo.
Cô gái khẽ mỉm cười: “Thưa anh, đây là Xiaomi 6, 128G, giá 3,999 tệ, miễn phí 300 tệ gọi điện.”
“Được, loại này đi, cho tôi cái màu đen.” Hiện giờ có chút tiền, gặp được thứ mình thích hắn cũng không keo kiệt. Hơn nữa tấm thẻ Ngô Vân Cương đưa cho hắn đến bây giờ cũng chưa dùng, hắn định giữ lại không sử dụng. Dù sao bây giờ hắn cũng không thiếu tiền.
“Thưa anh, để tôi giúp anh gỡ bỏ một số phần mềm trong điện thoại của anh nhé. Có một số phần mềm đi kèm chiếm rất nhiều dung lượng, tôi cũng sẽ giúp anh tải xuống phần mềm mà anh thường dùng.” Cô gái nhiệt tình nói.
“Tốt lắm, tải Weibo, WeChat, QQ.” Lâm Phàm cười nói.
“Được.” Cô gái gật đầu, giúp Lâm Phàm tải xuống tất cả phần mềm, sau đó đem thẻ sim cũ ban đầu của Lâm Phàm gắn vào điện thoại di động mới.
Cửa hàng điện thoại Xiaomi này rất quy củ, thái độ phục vụ cũng rất tốt. Điện thoại mới dùng không lâu nên cầm trên tay rất thích, tốt hơn nhiều so với hàng cũ của Apple.
Sau khi thanh toán hóa đơn, hắn lấy hóa đơn và rời khỏi cửa hàng.
Sau khi tùy tiện đi dạo trên phố, hắn phát hiện trước mặt mình có một nhóm người trông có vẻ hơi náo nhiệt.
Đứng ở bên ngoài, nhất thời hắn thật sự không nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì. Đột nhiên, những người phía trước truyền đến một trận xôn xao, đám người không ngừng lui về phía sau.
Âm thanh hoảng loạn không ngừng. Lúc này, đám đông trước mặt Lâm Phàm cũng đã giải tán.
Lúc này Lâm Phàm mới chú ý tới trước mặt mình có người đàn ông tuổi đã lớn. Trên mặt mũi ông còn có vết máu, thoạt nhìn có chút hốt hoảng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, chạy về phía cửa.
“Đừng chạy.”
Một giọng nói từ phía sau truyền đến, Lâm Phàm chớp chớp mắt, cảm thấy có chút choáng váng. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đánh nhau nữa sao.
Người đàn ông với cái mũi đầy máu đi ngang qua Lâm Phàm. Khí thế người đàn ông phía sau cũng rất mạnh mẽ, tốc độ cũng nhanh. Khi nhìn thấy Lâm Phàm, ông ta cũng hét lên: “Tránh ra.”
Lâm Phàm sửng sốt trong giây lát. Khí thế này có chút mạnh mẽ, nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy mình không nên tránh đường.
Giữa thanh thiên bạch nhật, gã ta còn sắp đánh chết một người già, bất cứ người chính nghĩa nào đều không thể đứng nhìn.
Mắt thấy gã sắp đụng trúng mình, thân thể hắn theo bản năng ập đến. Chân trái lui về phía sau một bước, tay trái tạo thành chưởng, đánh vào bụng người đàn ông. Tiếp đó tay phải nhấc lên, trực tiếp chém vào xương quai xanh của gã này.
Va chạm kịch liệt truyền đến, mũi chân phải của Lâm Phàm hơi lùi về phía sau, giống như chuồn chuồn chạm nước, rồi lui thêm mấy bước.
Chiêu này đã được thực hiện hoàn toàn suôn sẻ trong một lần.
Còn người đàn ông bị hắn đánh đang nửa quỳ trên mặt đất với khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi chảy dài trên trán.
Đau quá! Con mịa nó đau quá!
Lâm Phàm không ngờ rằng hắn lại mạnh mẽ như vậy. Khi định nói vài lời khiển trách gã ta, hắn thấy có một bóng đen trong căn phòng bên cạnh, như thể chuẩn bị lao về phía hắn.
“Ồ! Đệt, chơi hội đồng à.”
Lâm Phàm không chút do dự, gặp mạnh thì sợ thôi. Lòng bàn chân hắn như bôi dầu, bỏ chạy ngay lập tức.
Tôi chỉ có thể giúp đỡ đến bước này, phần còn lại là tùy thuộc vào bản thân ông rồi.
Sau khi Lâm Phàm bỏ chạy không dấu vết.
Một nhóm người bước ra với máy ảnh trên vai.
“Người đâu, người vừa rồi đâu?.” Một người đàn ông với cái bụng to hét lên xung quanh.
“Hình như chạy mất rồi.”
“Ui là trời, người này là ai? Vậy mà hắn thật sự đánh Hàn Lục ngã trên đất, mọi người có ai quay video lại được không?”
“Cái này làm sao quay được đây? Chúng tôi còn không đuổi theo kịp Hàn Lục lúc đi ra ngoài nữa.”
....