Ban đêm.
Đóng cửa hàng và đi về nhà.
Trên diễn đàn ẩm thực lớn nhất Thượng Hải.
Một video đã được quản trị viên của diễn đàn ẩm thực thêm vào .
Tiêu đề là: “Bánh kếp ngon nhất thế giới, bạn không bao giờ biết chiếc bánh kếp này sẽ ngon như thế nào“.
Đào trứng chim dưới gốc cây: “Hú hồn chim én! Tôi bấm vừa vào xem, còn tưởng là một một video kỳ bí nào nữa chứ.”
Sát thủ tối cao: “Sao mà ra vẻ dữ vậy? Ăn có một cái bánh kếp mà ố dề thế này, xin quản lý nói cho tui biết chủ tiệm trả cho ông nhiêu tiền quảng cáo đó?”
Nam thần lạnh lùng: “Đây là trái đất, không phải phim Tiểu đầu bếp Cung Đình, không có đồ ăn biết tỏa sáng, nhưng nể tình biểu cảm phê pha của chú, anh cho chú mười điểm.”
Hài hước đến mức buồn ngủ: “Không ngờ chủ blog lại đích thân nếm thử. Bánh kếp tự làm ở cửa hàng này ngon thật, ngon không thể tả được, ăn xong sẽ không bao giờ quên hương vị này. Tôi chỉ mới ăn được một lần, sau này không được chọn trúng nữa.”
Sát thủ tối cao trả lời Hài hước đến mức buồn ngủ: “Nói đi, mấy đồng một bài, tôi cho một đồng rồi im mõm lại“.
Hài hước đến mức buồn ngủ: “Sát thủ tối cao, chưa ăn thì đừng nghĩ trên đời không có bánh kếp tự làm ăn ngon như vậy, chính mình xem ảnh chụp đi. Đây là cảnh tượng thường ngày Lâm đại sư tự tay làm bánh kếp.”
Một bức ảnh được gửi đi, góc chụp là ở trên lầu.
Có một hàng dài người xếp hàng rồng rắn đứng trước cửa hàng, điều này làm cho người ta không dám tin.
“Thấy rõ chưa? Lâm đại sư mỗi ngày chỉ bán mười cái bánh tự tay làm, số được chọn ngẫu nhiên nhưng có rất nhiều người muốn ăn.” Hài hước đến mức buồn ngủ trả lời.
Thiên cơ Tinh Hồn: “Có thật không? Món bánh kếp ngon đến thế à? Nơi này cách tui không xa, để mai thánh ăn vào tìm vận may xem sao.”
Hài hước đến mức buồn ngủ đã trả lời Thiên cơ Tinh hồn: “Tất nhiên là thật, nhưng hi vọng cậu may mắn. Tôi đã xếp hàng bảy ngày liên tiếp mà chưa được ăn đây. Gần đây tôi đã tiết kiệm được một ít tiền để chuẩn bị mua vé từ bọn đầu cơ.”
“Đỉnh. . . “
“Ha ha, không nghĩ tới chủ blog lại giới thiệu bánh kếp của Lâm đại sư. Bánh kếp của Lâm lão sư nhận được lời khen như bão lũ, đúng là món ngon khó cưỡng.”
....
Lâm Phàm không biết rằng những chiếc bánh kếp của hắn đã thu hút một lượng lớn bình luận trên diễn đàn ẩm thực ở Thượng Hải. Danh tiếng của hắn lại một lần nữa lan rộng.
Nếu Lâm Phàm biết, hắn thực sự không biết nên khóc hay nên cười.
Bánh kếp chỉ là một công việc phụ.
Trong một gara ở tầng hầm.
Lâm Phàm đỗ xe xong, ngâm nga một bài hát nhỏ rồi ung dung đi về phía thang máy trong gara dưới tầng hầm để đi lên.
Lúc này, một tiếng còi xe chói tai vang lên.
Trong lòng Lâm Phàm cứng đờ, thân thể tựa hồ rất linh hoạt rồi lui về phía sau một bước, theo sau là một chiếc xe ô tô màu đen vọt tới, có thể nói là lướt qua sát mặt hắn.
“Chạy để kịp giờ đi đầu thai hả?” Lâm Phàm mở miệng mắng, đây là ga ra tầng hầm, vậy mà lái xe nhanh như vậy.
Chiếc xe không dừng lại ngay mà rẽ vào một khúc cua rồi dừng lại ở một chỗ đậu xe nào đó.
Lâm Phàm rất bất mãn. Cái tên này thực sự quá phách lối kênh kiệu, sau đó hắn đi đến và vỗ vào đuôi xe.
“Làm gì vậy?” Cửa xe mở ra, ba người đàn ông to lớn đi ra.
Mấy gã đàn ông này ít nhất cũng cao 1 mét 8 mấy, mặc áo ngắn tay màu đen, cơ bắp cuồn cuộn, thật làm cho người ta sợ.
“Ở tầng hầm mà mấy người làm cái gì chạy nhanh như vậy? Có biết suýt chút nữa đụng phải tôi hay không?” Lâm Phàm nói.
Gã đàn ông đầu trọc vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Vậy mày có bị đụng không? Nếu không có thì phắn đi!”
Lâm Phàm nhíu mày, khó chịu: “Mày giở thói lưu manh à?”
“Thằng chó chết, mày muốn ăn đòn hay gì?” Gã đầu trọc giơ tay, muốn tát Lâm Phàm một cái.
Lúc này, Lâm Phàm cảm thấy cơ thể mình như có phản xạ có điều kiện. Hắn giơ lòng bàn tay lên, một chưởng giống như lưỡi bò, nhanh như tia chớp, đập thẳng vào mặt người đàn ông to lớn.
Bụp!
Người đàn ông to lớn bị Lâm Phàm tát một cái ngã lăn ra đất. Mặt bên trái của gã lập tức sưng lên.
Lâm Phàm sửng sốt một chút. Hắn không thể tin được, hắn làm sao có thể lợi hại như vậy.
Hai gã đàn ông to lớn bên cạnh gã cũng bước tới, nhưng Lâm Phàm cảm thấy rằng hắn có một chút lợi hại nên cũng tự tin lên.
Lại thêm hai tát, hai gã đàn ông to lớn còn lại ngay lập tức bị đánh gục xuống đất.
Trong mắt Lâm Phàm có chút sững sờ. Trước kia hắn trói gà không chặt, nhưng bây giờ hình như kỹ năng đánh lộn đã trở nên thần sầu.
Giờ khắc này, Lâm Phàm tràn đầy can đảm. Hiện tại hắn cũng là cao thủ, việc quái gì phải sợ ai?
Bát quái chưởng, một nhánh phụ của võ thuật Trung Quốc, có vẻ hơi lợi hại đó nha.
Chỉ là không biết so với Điền Thần côn là như thế nào.
Trong mắt ba người đàn ông kinh hãi, lập tức ấp úng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Lâm Phàm chỉ chỉ ba người bọn họ: “Lái xe cho cẩn thận. Hôm nay là gặp phải tôi, nếu là người khác, mấy người nhất định sẽ bị nhừ đòn.”
“Dạ dạ, về sau nhất định sẽ lái xe cẩn thận.”
Lâm Phàm không so đo với ba gã đàn ông này nữa. Hắn bắt đầu có chút hứng thú với kiến thức nhánh phụ của loại võ thuật này.
Vô tình hắn đã trở thành một người lợi hại rồi đấy.