Nhân Sinh Hung Hãn (Bản Dịch)

Chương 139: Mở ra trang thứ ba

Chương Trước Chương Tiếp

“Chuyện này cứ giải quyết như vậy. Bây giờ, ông có thể trở về Liên Châu thu dọn, ba ngày sau đến đây báo cáo.” Lâm Phàm nói.

Ngô Thiên Hà đứng dậy, cung kính cúi đầu trước Lâm Phàm: “Lâm đại sư, cảm ơn anh rất nhiều, Ngô Thiên Hà tôi nói được làm được. Tôi sẽ không bao giờ bội ước.”

Lâm Phàm bình tĩnh gật đầu. Mà đúng lúc này, một chuyện khiến hắn bất ngờ đã xảy ra.

“Nhiệm vụ kiến thức ở trang thứ hai đã hoàn thành.”

“Điểm bách khoa +20.”

Sảng khoái!

Nhiệm vụ kiến thức ở trang thứ hai đã hoàn thành. Vậy thì có thể mở ra trang thứ ba.

“Trở thành Lâm đại sư có chút danh tiếng.”

Hóa ra nhiệm vụ này lại đơn giản như vậy.

Để Ngô Thiên Hà bái phục hắn chính là cửa ải cuối cùng.

Ngô Thiên Hà là đại sư của Liên Châu, người đứng đầu về huyền học ở Trung Quốc. Nếu hắn được ông ta công nhận, danh tiếng của hắn sẽ tăng lên, đó là một điều đặc biệt.

Ngay lúc này, Ngô Thiên Hà nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của Lâm Phàm.

Lâm Phàm cố nén sự hưng phấn trong lòng, trực tiếp hướng về Ngô Thiên Hà cùng con gái phất phất tay: “Các người trở về Liên Châu đi, đi sớm về sớm.”

Ngô Thiên Hà cũng vui mừng không kém hơn Lâm Phàm, gật đầu.

Sau khi Ngô Thiên Hà và con gái rời đi, Lâm Phàm nằm trên ghế, trong lòng luôn mong ngóng chờ đợi.

“Quá tuyệt rồi nhóc con. Đúng là quá tuyệt vời! Sau này khi ra ngoài, Điền mỗ tôi cũng có thể khoe khoang một phen.” Điền Thần Côn hào hứng nói.

Lâm Phàm mỉm cười. Sau đó vẻ mặt hắn đông cứng lại, thầm hét lên không ổn. Cuốn bách khoa toàn thư này có chút thiểu năng trí tuệ, ưa thích tìm kiếm kiến thức mới từ sở trường chuyên môn của những người xung quanh.

Bây giờ hắn ở đây với Điền Thần Côn. Nếu chuyện này còn liên quan đến Điền Thần Côn, hắn nên làm gì bây giờ?

“Thần côn, ông. . .”

Khi Lâm Phàm chuẩn bị nói, để cho thần côn ra ngoài đi dạo một vòng thì lúc này bách khoa toàn thư đã mở đến trang thứ ba.

Trang thứ hai dường như đã là quá khứ, bị một sức mạnh vô hình lật giở.

“Mở ra trang kiến thức thứ ba, bởi vì. . .”

Lâm Phàm sững sờ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc từ bách khoa toàn thư.

“Bởi vì” là “bởi vì” còn có cách diễn đạt khác.

“Mở ra trang kiến thức thứ ba! Vì đã mở ra trang kiến thức mới, cho nên lựa chọn ngẫu nhiên sở trường của người bên cạnh của ký chủ.”

“Điền Hán Danh rất sùng bái ký chủ, vì vậy bách khoa toàn thư mở ra kiến thức về phân nhánh phụ của võ thuật Trung Quốc - Bát Quái Chưởng.”

“Thông báo nhiệm vụ: Trở thành Lâm đại sư tiếng tăm lừng lẫy.”

“Nhiệm vụ khen thưởng: Điểm bách khoa +20, có thể mở ra trang kiến thức thứ tư.”

“Chú thích: Vì mở ra kiến thức phân loại nhỏ nên không cần tập trung vào kiến thức nghề nghiệp này.”

Lâm Phàm: “...”

Điền Thần Côn đột nhiên phát hiện đôi mắt của người này dường như một lần nữa như muốn giết ông ta, cảm giác có chút căng thẳng.

“Cậu muốn làm gì?” Điền Thần Côn yếu ớt hỏi, trong lòng có dự cảm không tốt.

Lâm Phàm cúi đầu bất lực. Đây thực sự là một bi kịch, làm sao hắn lại quen biết thần côn này chứ?

Mở ra hai trang kiến thức đều có liên quan đến người này. Có còn để cho người ta sống nữa hay không?

“Ông thành thật nói cho tôi biết, ngoại trừ Bát Quái Chưởng ông còn biết cái gì nữa hả?” Lâm Phàm nghiêm túc hỏi.

Điều này có liên quan đến tương lai của hắn.

Điền Thần Côn chớp chớp mắt, ngay lập tức cười đáp: “Dọa tôi nhảy dựng, không biết ánh mắt cậu nhìn tôi là ý gì? Thì ra là cậu muốn hỏi điều này sao? Điền mỗ tôi đây ngoại trừ võ thuật, còn có một tay nấu ăn ngon đó nha.”

“Dừng, ông chỉ cần nói cho tôi biết là đã làm qua cái nghề nào là được?” Lâm Phàm muốn biết. Nếu không hắn sẽ cảm thấy khó chịu.

“Ồ, nhiều lắm! Tôi đã làm thợ khóa nửa năm, làm công việc quét dọn vệ đường một năm, làm đầu bếp hai tháng, làm nhân viên bán hàng, và làm công việc lau chùi...” Điền Thần Côn nói mười mấy loại nghề nghiệp khác nhau.

Lâm Phàm gần như bất tỉnh khi nghe những nghề này.

Này còn để cho người ta sống hay không?

Về sau nếu như hoàn thành trang nhiệm vụ kiến thức thứ ba, trang kiến thức thứ tư lại có chút quan hệ với Điền Thần Côn. Vậy còn không phải là xong đời.

Lâm Phàm rất muốn đánh bay Điền Thần Côn lên không trung, nhưng hắn phải suy nghĩ tính toán lại.

Bát quái chưởng, một nhánh phụ của võ thuật Trung Quốc, hệ thống muốn hắn phải làm gì đây?

Còn muốn hắn trở thành Lâm đại sư danh tiếng lẫy lừng. Đây chính là muốn hắn đi lên võ đài, hoặc là thành lập môn phái sao.

Nhưng mà, kiến thức về Bát quái chưởng, một nhánh phụ của võ thuật Trung Quốc cũng khá tốt, không quá tệ.

Nhưng trong thời đại ngày nay, đánh nhau thì ích lợi gì chứ?.

Lâm Phàm nhìn điểm bách khoa toàn thư đã tích lũy đến 67 điểm, không quá tệ nhưng hắn vẫn phải cố gắng nhiều hơn.

Mà thôi, Bát quái chưởng này quyền cước cũng không tệ, khiến hắn có thể nhanh chóng trở thành cao thủ. Sau này gặp phải côn đồ cũng không còn phải sợ.

Nếu lại gặp sự cố lần như lần trước, hắn có thể tung ra vài chiêu, lấy được danh tiếng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)