Nhân Sinh Hung Hãn (Bản Dịch)

Chương 136: Rửa tai xin nghe

Chương Trước Chương Tiếp

Mí mắt Lâm Phàm cũng không nhúc nhích: “Hoàng Ngưu là như thế nào vậy?”

“Thì rõ ràng là do chúng ta quá hot, bọn Hoàng Ngưu này nắm được cơ hội. Bọn họ bắt đầu thuê người xếp hàng mua vé , làm cho người dân rất bực mình.” Điền Thần Côn xem như phục đối với Lâm Phàm xem như phục rồi. Việc làm ăn này càng làm càng lớn, càng làm càng trâu bò, khách hàng ở nơi khác cũng đã bắt đầu đến xếp hàng.

Những khách hàng này mặc dù bên ngoài phàn nàn nhưng vẫn trung thực xếp hàng.

Điền Thần Côn rất hâm mộ nói: “Vé do bọn Hoàng Ngưu xếp hàng đều bán ra với giá cao, có giá năm trăm tệ cũng có thể bán được tận một ngàn tệ.”

Lâm Phàm hà hơi một cái nói: “Vấn đề này xem ra có chút nghiêm trọng.”

Điền Thần Côn gật đầu: “Thật sự có chút nghiêm trọng, nhất định phải điều chỉnh một lượt.”

Lúc này Lâm Phàm mở mắt ra, cả người đều ngồi thẳng, sau đó bấm ngón tay tính toán, mặt lộ vẻ quái dị.

Điền Thần Côn có chút kinh ngạc: “Làm gì đấy, sao tự dưng lại dọa người thế?”

Lâm Phàm Thần thần bí bí: “Có một luồng khí xui xẻo ngập trời đang tiến về phía chúng ta. Ghê gớm thật, có chút nghiêm trọng rồi đấy.”

Điền Thần Côn sửng sốt cũng, bị dọa cho sợ: “Nếu không chúng ta đóng cửa lại, né tránh nó đi?”

Lâm Phàm lắc đầu: “Không kịp nữa, nó đã đến nơi rồi.”

Lúc này, Điền Thần Côn nhìn theo ánh mắt của Lâm Phàm về phía cửa.

Ở cửa có hai người đang đứng.

Điền Thần Côn không có hứng thú với người già nên trực tiếp không để ý, ngược lại cô em trẻ tuổi xinh đẹp bên cạnh lại trộm hấp dẫn ánh mắt của Điền Thần Côn.

Thật mẹ nó xinh đẹp, đôi chân dài này thật sự quá dài.

Từ sau khi lăn lộn cùng một chỗ với Lâm Phàm, Điền Thần Côn phát hiện ra cuộc sống này thật hạnh phúc. May mắn là ôÔng may mắn được nhìn thấy quá nhiều, những người đẹp ông chưa từng nhìn thấy cũng đã được xem qua.

Tuy rằng chưa được sờ, nhưng có thể xem qua cũng đã rất thỏa mãn rồi.

Lâm Phàm vẻ mặt khoa trương đáp: “Thật là một sự xui xẻo rất lớn.”

Cha con Ngô Thiên Hà đứng ở cửa, nhìn tấm biển hiệu “Lâm đại sư.”

Không sai, chính là chỗ này.nó ở đây.

Ngô U Lan cảm giác nơi này có chút quen thuộc, khi còn chưa nhớ tới vì sao lại quen thuộc thì đã nghe được giọng nói từ bên trong truyền ra.

Xui xẻo? Nói ai xui xẻo vậy hả?

Ngô Thiên Hà nhìn thoáng qua Điền Thần Côn, xác định ông ta không phải là đại sư. Sau đó nhìn về phía Lâm Phàm, sắc mặt vốn đang bình tĩnh lại dần dần căng thẳng ngưng trọng lên.

Lâm Phàm cũng nhìn thấy Ngô Thiên Hà, trong mắt lóe ra vẻ khác thường.

Hai người nhìn nhau, giống như đã nhiều năm không gặp, lại cũng giống như là cao thủ võ lâm đang dùng ánh mắt mà tỷ thí.

Ngô U Lan vừa định mở miệng, lại phát hiện thần sắc cha mìnhphụ thân căng thẳngngưng trọng, không nhúc nhích mà nhìn đối phương, bởi vậy ngậm miệng lại không nói nữa.

Tuy rằng cô không học huyền học, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy nét mặt vô cùng căng thẳng của cha mình.thần sắc cha mình ngưng trọng như thế.

Điền Thần Côn nhìn trái nhìn phải, có chút nghi hoặc. Bọn họ làm gì vậy chứ, liếc mắt đưa tình à?

Nhưng lúc này, Điền Thần Côn cảm giác ông già này có chút quen mắt, lập tức hô to: “Ông chính là đại sư của Liên Châu, Ngô Thiên Hà.”

Khi ông còn làm thần côn ở trên cầu vượtThiên Kiều, vẫn luôn để ý đến Ngô Thiên Hà. Đó không phải là kiểu để ý sùng bái mà là để ý vì hâm mộ.

Người so với người có đôi khi tức chết người.

Sau một hồi lâu.

Ngô Thiên Hà lắc đầu, hoảng sợ không thôi: “Không nhìn ra được.”

Lâm Phàm lạnh nhạt mở miệng: “Ngô A Bỉnh.”

Điền Thần Côn vẻ mặt choáng váng, hai câu này rốt cuộc là có ý gì? Có chút khó hiểu.

Nhưng ông ta làm sao biết được chứ.biết làm sao được chứ.

Ánh mắt vừa rồi kia chính là một lần giao chiến, một lần giao chiến không thấy máu.

Ngô Thiên Hà bước vào trong cửa hàng chào hỏi: “Lâm đại sư.”

Lâm Phàm lạnh nhạt cười, nhàn nhã tự đắc. Nhưng khi nhìn thấy Ngô U Lan muốn bước vào, lập tức ngăn cản nói: “Cô đứng ở cửa đi, đừng vào.”

Ngô U Lan sửng sốt, một chân vẫn còn treo lơ lửng trên không trung.

“U Lan, con đợi ở bên ngoài một lúc, cha và Lâm đại sư nói chút chuyện đã.” Ngô Thiên Hà nói.

Ngô U Lan nhớ tới Lâm đại sư này chính là cái tên được mọi người tung hô trên Weibo, sau đó tức giận dậm chân.

“Ai muốn đi vào chứ, hừ.” Ngô U Lan hừ một tiếng.

Điền Thần Côn ân cần cầm một cái ghế nhỏ ra, mời Ngô U Lan ngồi.

Đây chính là người đẹp đó, cái tên nhóc này cũng quá tệ rồi.

Ngô U Lan tức giận ngồi ngoài cửa, cô muốn nghe một chút xem đây là muốn làm gì. Nhưng có thể làm cho cha mình coi trọng như thế, xem ra thật sự có bản lĩnh lớn.

“Lâm đại sư....” Ngô Thiên Hà mở miệng, nhưng vừa định nói chuyện đã bị Lâm Phàm cắt đứt.

Lâm Phàm khoát tay áo: “Trước tiên nghe tôita giảng một chút về huyền học.”

Ngô Thiên Hà sửng sốt, sau đó gật gật đầu: “Rửa tai xin nghe.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)