Đầu cây thông: “Bánh kếp của Lâm đại sư thật sự ngon như vậy sao? Không ăn sẽ hối hận cả đời sao? ”
Đệ tử Thanh Vân Môn: “Tôi nói lầu trên nghe, tôi đã ăn thử rồi, cảm giác đó thật sự rất khó để hình dung, nếu như ngươi không tự mình nếm thử thì bạn sẽ vĩnh viễn không hiểu được loại cảm giác này. ”
Những mà cũng có những bình luận khiến Lâm Phàm thực sự rất câm nín, cái tên Thu Đao Chặt Cá này chắc điên rồi, sau đó hắn bấm ngón tay tính thử, hơi nhíu mày, cuối cùng thở dài một tiếng.
“Cái này… gọi 120 thôi....” (120 là số khẩn cấp bên Trung)
Thu Đao Chặt Cá: “Bánh kếp chết tiệt. ”
Thu Đao Chặt Cá: “Lâm đại sư chết tiệt. ”
Thu Đao Chặt Cá: “Một tên lừa đảo, dùng trò bịp bợm qua mặt mọi người. ”
“Mọi người chạy mau, chiến thần mắng chửi tới rồi.” Cục băng hư hỏng bình luận trêu đùa.
Đào trứng chim dưới gốc cây: “Chiến thần mắng chửi đang công phá Weibo của Lâm đại sư, chúng ta đang trong cơn nước sôi lửa bỏng, ai đó tới cứu với.”
Trong căn phòng âm u nào đó.
Thu đao chặt cá không ưa mấy kẻ giả bộ đạo mạo đàng hoàng như Lâm đại sư. Mà hắn ta càng không ngờ tới là một chuyên gia ẩm thực có tiếng như Khang lão sư vậy mà hết lòng đề cử bánh kếp của cái tên Lâm đại sư đó, điều này khiến cho Thu đao chặt cá cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Vì sao hắn ta nhất định phải bêu xấu cái tên Lâm đại sư này, chính bản thân hắn ta cũng không rõ nguyên nhân. Hắn chỉ là cảm giác như tên Lâm đại sư này kiếp trước đã làm chuyện gì cực kỳ tàn ác đối với hắn ta vậy, nên là người kia có làm gì thì hắn ta cũng thấy ngứa mắt, tục xưng là đến thở thôi cũng ghét.
Thu Đao Chặt Cá cảm thấy, hắn ta như đang đối địch với toàn thế giới vậy, nhưng hắn ta không sợ hãi, bởi vì luôn có một người đứng sau ủng hộ hắn.
Woa, sao mà manh manh thế: “Anh Thu Đao, anh là đại anh hùng trong lòng manh manh.”
Woa, sao mà manh manh thế: “Anh Thu Đao, manh manh rất yêu anh nha.”
Hắn ta nhìn lịch sử trò chuyện, mỗi ngày xem một lần, cảm giác như được bơm sức mạnh, cả người tràn đầy sức sống, đây chính là trụ cột tinh thần của hắn ta.
Mười ngón tay mập mạp của Thu Đao múa trên bàn phím, trên mặt hơi chờ mong, nhắn: “Manh manh, anh Thu Đao muốn nhìn thấy em.”
Video call gọi tới.
Thu đao chặt cá vui vẻ, sau đó click mở cuộc gọi video.
Trong video, hắn ta nhìn thấy Manh Manh.
Trong màn hình máy tính là một bé loli xinh xắn, mặc quần áo đáng yêu, gương mặt điềm đạm mỹ miều, nhìn hắn ta nháy mắt.
“Anh Thu Đao, sao bên chỗ anh lại tối như vậy.” Một giọng nói loli vang lên.
“Manh manh, camera của anh bị hư rồi.” Thu Đao giải thích.
Mà ở đầu máy tính bên kia ‘ Woa, sao mà manh manh thế ’ đang bật máy biến giọng loli, video loli cũng đã chuẩn bị tốt. Có thể thấy, đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để cố tình lừa gạt.
Nhìn manh manh trong hình, nghe giọng nói loli đáng yêu, Thu đao chặt cá cảm giác xương cốt toàn thân đều rời rạc, sắp chịu không nổi rồi.
Thu Đao không nói gì, cẩn thận lắng nghe giọng nói của manh manh, sau đó gương mặt mập mạp cọ xát lên màn hình máy tính, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Mình và manh manh đã thân thiết như vậy ư…
Đối với Thu đao chặt cá mà nói, manh manh chính là thiên sứ của hắn ta, không gì có thể thay thế được thiên sứ.
Thu đao chặt cá chu chu cặp môi mập mạp, dường như muốn cách một lớp màn hình mà hôn manh manh.
Đột nhiên, sắc mặt của Thu đao chặt cá thay đổi.
Không biết từ khi nào, manh manh vốn còn đang ở trên màn hình, đã biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một cái đầu mập mạp, nước mũi chảy ròng ròng, nhìn camera mở miệng nói.
“Anh Thu Đao…….”
“Manh manh rất yêu anh…….”
Thay đổi quá đột ngột khiến sắc mặt của Thu đao chặt cá trắng bệch, hoảng sợ hét lên một tiếng, giống như nhìn thấy quỷ.
Aaaaa!
Thân hình mập mạp theo phản xạ của đại não, bật ngửa ra đằng sau, thân hình mập mạp của hắn đổ sập xuống nền đất.
Trọng lượng 300 cân đập xuống khiến nền đất cũng phải rung chuyển.
Hô hấp của Thu đao chặt cá càng ngày càng dồn dập, ngực đau rát và thở dốc, như thể bị ai bóp nghẹt yết hầu của hắn.
Diễn biến trước mắt vượt qua tưởng tượng của hắn ta, phá vỡ mọi niềm tin của hắn ta.
Hắn ta không chịu nổi, mà manh manh trong máy tính dường như vẫn chưa biết đã xảy ra vấn đề, vẫn ngọt ngào kêu một tiếng là anh Thu Đao, hai tiếng anh Thu Đao.
Không biết từ lúc nào, máy biến âm cũng dừng hoạt động. Giọng nói tục tằng khó nghe như biến thái truyền tới tai của Thu đao chặt cá.
Thu đao chặt cá cảm giác được trái tim của mình đang dần dần co rút lại.
Trước khi hắn ta hoàn toàn lâm vào hôn mê, hắn ta nghe được một số giọng nói lạ.
“Tim đã co rút, mau chóng hỗ trợ.”
“Mọi người mau tới, hỗ trợ chút, người này nặng quá.”
…….
Sau khi được mấy thiên sứ áo trắng cứu giúp, cuối cùng thì Thu Đao Chặt Cá cũng tỉnh lại.
Nhưng sau khi tỉnh lại, hắn ta giống như tên thiểu năng trí tuệ vậy, ngây ngốc nhìn lên trần bệnh viện, chuyện này thật sự là một đả kích cực lớn đối với hắn ta.