Mặc dù, hai mắt của Khang Duy Phàm vẫn còn nhắm nhưng mà khóe mắt lại chảy ra hai hàng nước mắt, ánh lên như những ngôi sao nhỏ.
Đây chính là cực phẩm trong cực phẩm, khiến cho nội tâm của ông ta hoàn toàn chấn động.
Ông ta là một chuyên gia ẩm thực, nguyện vọng lớn nhất của đời này chính là thưởng thức được những món ăn có thể làm nội tâm chấn động mạnh như vậy.
Đáng tiếc, từ trước đến nay ông ta chưa bao giờ được thưởng thức qua những món ăn có thể làm lay động lòng người như vậy. Nhưng mà lần này, nguyện vọng của ông ta đã thành hiện thực.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn sang, tất cả đều nằm trong dự tính của hắn, nên cũng không quan tâm. Sau đó nhấp một ngụm trà, nằm ở trên ghế nghỉ ngơi.
“Tay nghề làm bánh này hiếm khi xuất hiện trên đời.”
“Tôi đã thử qua bánh kếp chính tông của Ấn Độ, hương vị thua xa bánh ở đây.”
“Thật sự…Thật sự ăn rất ngon!” Khang Duy Phàm mở hai mắt ra, khiếp sợ nói.
Ngay tại thời điểm này, ông ta hiểu được, tại sao những người kia lại có phản ứng khoa trương như vậy.
Không.
Những phản ứng này không khoa trương chút nào, đây chỉ là biểu hiện bình thường mà thôi.
Điền Thần Côn nói thêm: “Này ông anh! phần bánh kếp này năm mươi tệ, có cần phải thối lại không?”
Khang Duy Phàm ngay lập tức lấy tiền ra: “Món ăn này không phải có thể dùng tiền để cân đo đong đếm, nhưng mà nó nhất thiết phải có cái giá.”
“Tôi có thể thưởng thức được món ăn ngon này, mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, tôi cũng chấp nhận.”
Nhìn thấy tiền ở trước mặt, trong mắt Điền Thần Côn lóe lên ý cười, đây là một người có tiền nha.
Lâm Phàm chậm rãi mở miệng nói: “Giá đã ghi công khai, bao nhiêu chính là bấy nhiêu.”
Điền Thần Côn có chút bất đắc dĩ, rút ra một tờ tiền giấy màu đỏ, tìm một tờ năm mươi.
Khang Duy Phàm không có vội vã nhận lại tiền thối, mà lập tức đi tới trước mặt của Lâm Phàm: “Ông chủ! Làm ơn bán cho tôi thêm một phần nữa đi, bao nhiêu tiền cũng được.”
Lâm Phàm ngẩng đầu, sau đó thẳng thắn từ chối: “Nguyên tắc chính là nguyên tắc. Nếu như có nhu cầu, ngày mai có thể tới đây xếp hàng.”
Một lời từ chối.
Khang Duy Phàm hơi không cam lòng, thức ăn ngon như vậy, một phần làm sao mà đủ .
Nhưng nhìn thái độ của ông chủ, chắc chắn sẽ không phá vỡ nguyên tắc đâu.
Ông ta là một chuyên gia ẩm thực. Nên ông ta biết rằng mỗi nơi trên thế giới đều có những nguyên tắc riêng.
“Nguyên tắc chính là nguyên tắc, sẽ không bởi vì một người nào đó mà thay đổi.’’
Thế nhưng, khi thưởng thức được hương vị của bánh kếp nơi đây, ông ta phát hiện, những món ngon hàng đầu ở các nơi trên thế giới đều không bằng với bánh kếp ở đây.
Căn bản bọn chúng chỉ là một đống phân.
Đúng, chỉ có thể dùng chữ “phân” để hình dung.
“Ông chủ! Rốt cuộc là cậu làm sao luyện được tay nghề làm bánh tuyệt diệu như vậy. Hương vị kia có thể làm thay đổi được tâm tình. Còn nữa, những nguyên liệu nấu ăn kia, rõ ràng chỉ là những nguyên liệu bình thường, thậm chí có loại còn không đạt chất lượng.”
Khang Duy Phàm nghĩ mãi vẫn không ra, ngay tại thời điểm này những khái niệm để tạo thành món ăn ngon mà ông ta biết đều hoàn toàn sụp đổ.
Lâm Phàm cảm thấy ông ta hơi phiền phức.
Không phải chỉ là một cái bánh kếp thôi sao, vậy mà phát sinh nhiều vấn đề như vậy.
Làm ra như thế nào?
Đương nhiên là làm bằng tay rồi, không lẽ làm bằng cái mông hay sao?
Phải đuổi người này đi nhanh mới được.
Lâm Phàm cười nhạt một cái, ngón tay chỉ vào ngực, sau đó lạnh nhạt nói: “Tâm.”
Khang Duy Phàm sững sờ: “Tâm?”
Lâm Phàm vô cùng nghiêm túc gật đầu một cái: “Một bức tranh có thể lưu danh thiên cổ, là do người họa sĩ dụng tâm mà vẽ thành. Cho nên, tay nghề làm bánh của tôi cũng tương tự như vậy. Mặc dù, nguyên liệu nấu ăn bình thường, nhưng tôi đều đem tâm của mình để vào trong đó, để làm ra món ăn thì đương nhiên là không tầm thường rồi.”
Lý luận như vậy là lần đầu tiên Khang Duy Phàm nghe được. Sau đó ông ta dường như đã tỉnh ngộ.
“Tôi hiểu rồi.”
Lâm Phàm vui vẻ nói: “Nếu còn muốn ăn nữa, thì ngày mai có thể tới xếp hàng, Thần Côn tiễn khách.”
Khang Duy Phàm còn muốn cùng Lâm Phàm trao đổi thêm một chút nữa, nhưng Điền Thần Côn đã lập tức bước tới.
“Ông anh à! Đây là tiền thối lại của anh.” Khang Duy Phàm liếc mắt nhìn Lâm Phàm, sau đó ông ta cố gắng nhớ thật kỹ quán ăn này.
Món ăn này ngon như vậy, nên ông ta dự định sẽ chia sẻ nó cho mọi người đều biết.
Sau khi ông ta rời khỏi. Điền Thần Côn lập tức hỏi: “Món ăn này là cậu thực sự là dụng tâm làm ra hả.”
Lâm Phàm trợn mắt nói: “Tâm cái con khỉ, nói xạo đó.”
Điền Thần Côn: “.......”
Vậy thì bánh kếp này sao lại ngon như vậy được?
Vấn đề này chỉ có thể hỏi bách khoa toàn thư.
Thỉnh thoảng, Lâm Phàm cũng hơi kỳ lạ.
Nguyên liệu nấu ăn rõ ràng đều không dùng được, sao có thể làm ra món ăn hấp dẫn như vậy được, thực sự là gặp quỷ.
Bây giờ thu nhập hàng ngày của Lâm Phàm đã đạt đến mức bùng nổ.
Ở Thượng Hải cũng được coi là một người có thu nhập cao .
Rảnh rỗi nên hắn lướt mấy trang web cho thuê nhà.