Nhân Sinh Hung Hãn (Bản Dịch)

Chương 127: Đây đúng là một tác phẩm nghệ thuật

Chương Trước Chương Tiếp

Khang Duy Phàm cầm lấy một ít, nắm ở trong tay rồi nhẹ nhàng xoa bóp, cảm giác nó sắp tan ra thành bột.

“Chà bông này kém chất lượng như vậy, còn thêm một lượng lớn bột đậu cùng dầu ăn vào nên sẽ làm ảnh hưởng đến hương vị đó nha.”

Điền Thần Côn đứng ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm nhìn Khang Duy Phàm.

Đây chính xác là người trong nghề nha.

Nhưng mà lúc này, Điền Thần Côn vẫn nở nụ cười.

Bất kỳ người nào sau khi thưởng thức bánh kếp ở đây, đều lộ ra những phản ứng hết sức khoa trương cả.

Từ đầu tới giờ, Lâm Phàm chưa nói một lời.

“Xong rồi, nếm thử đi.”

Mũi của Khang Duy Phàm khẽ động, một mùi hương thơm ngát đập vào mặt, sắc mặt ông ta hơi thay đổi.

“Hương vị này.......”

“Đợi chút nữa, sau khi ông ta phản ứng lại thì đừng quên lấy tiền đó.” Lâm Phàm buông dụng cụ xuống, trở về phòng để nghỉ ngơi, sau đó nói với Điền Thần Côn.

Điền Thần Côn gật đầu một cái: “Hiểu rồi.”

Lâm Phàm biết ông ta là một chuyên gia ẩm thực. Nên hắn cũng không muốn nói nhiều.

Hắn nhận thấy ông ta rất lợi hại, nhưng cũng không quan tâm nhiều đến điều đó, nên chỉ mời ông ta trước tiên nếm thử một chút bánh kếp .

Khang Duy Phàm vẫn đứng ở nơi đó, cầm bánh kếp trong tay đưa lên mũi ngửi lấy ngửi để.

“Đây là mùi thơm của hành lá, còn có mùi thơm của rau mùi. Nhưng sao có thể làm được như vậy, rõ ràng rau thơm này đã khô rồi mà lại có thể thơm nồng đậm được như thế ......”

Ông ta đang lẩm bẩm một mình, mặc dù còn chưa ăn vào miệng, nhưng qua mùi hương đã ngửi ra được tất cả hương vị chứa đựng trong đó.

Sắc mặt của Khang Duy Phàm trở nên kỳ lạ: “Hương vị thật là hoàn hảo, mùi vị này có phải là do phần bánh kếp này tỏa ra không?”

Ông ta nhìn thấy phần bên ngoài hấp dẫn của bánh kếp. Nó được tạo thành từ nhiều lớp bánh xếp chồng lên nhau, một lớp rồi đến một lớp vàng óng bên ngoài, vô cùng giòn xốp.

“Đây quả thật là một tác phẩm nghệ thuật.”

Ông ta đã không tìm thấy bất kỳ ngôn từ nào để hình dung ra cái bánh kếp đang cầm trên tay.

Điền Thần Côn nhìn Khang Duy Phàm, thì cảm thấy người này hơi kỳ lạ. Người khác khi mua được bánh kếp đều nhịn không được mà ăn ngay lập tức. Nhưng người này thì ngược lại, ông ta còn có thể độc thoại lâu như vậy.

Lâm Phàm dựa vào lưng ghế, ngồi nhìn Khang Duy Phàm ở bên ngoài.

Khang Duy Phàm hít sâu một hơi, sau đó mới lấy một miếng bánh từ từ cho vào miệng.

Cái bề ngoài này, mùi thơm này, thật là hoàn hảo! Nhưng còn mùi vị sẽ ra sao? Có lẽ sẽ tạm chấp nhận được đi.

Đối với bất kỳ món ăn nào, nếu như nguyên vật liệu không được lựa chọn kỹ lưỡng thì hương vị sẽ giảm đi rất nhiều. Cho dù là đầu bếp có tài nghệ tốt thế nào cũng không thể vượt qua nguyên tắc này.

Sau đó, ông ta hơi cúi đầu xuống, há miệng ra cắn một miếng.

Rộp rộp!

Có âm thanh giòn tan thật tự nhiên phát ra, mọi thứ như đang bùng nổ trong miệng của Khang Duy Phàm.

Điền Thần Côn chống cằm, không chớp mắt nhìn sự biến hóa trên gương mặt của Khang Duy Phàm.

Ông ta thấy, biểu hiện của người thành phố sau khi ăn bánh kếp, đều tràn đầy tính nghệ thuật.

Con ngươi đột nhiên giãn ra, hai mắt của Khang Duy Phàm lúc này thì mở ra to như mắt trâu.

Còn trong miệng thì tràn ngập một hương vị mà ông ta chưa bao giờ được nếm trước đây.

Trong giây phút này, thời gian giống như ngừng trôi. Vạn vật xung quanh đều trở nên yên tĩnh lại.

Mùi thơm của hành lá, cùng với mùi hương của bột mì.Tất cả mùi thơm hòa quyện lại với nhau tạo thành một trái bom hương vị, nổ tung bên trong miệng của ông ta.

Khang Duy Phàm ngửa mặt lên trời nhìn vào khoảng không.

Ông ta có cảm giác như mình đang ở cạnh một núi lửa sắp hoạt động, cái không khí nóng bức này bao trùm khắp người, làm cho nội tâm của ông ta cũng bắt đầu nóng lên.

Đây là mùi vị của hành tây, còn có mùi của ớt nữa.

Đột nhiên, cơ thể của Khang Duy Phàm run lên, cảm giác vô cùng mát lạnh sảng khoái như được nước mưa tưới lên người, xua tan được toàn bộ cái không khí nóng bức trong người.

Đây là hương vị của rau thơm, đã thơm, còn có tính hàn.

Băng hỏa lưỡng trọng thiên.

Đây chính là đỉnh cao trong ẩm thực, làm người ta hưởng thụ được sự thay đổi tận cùng của vị giác.

Điền Thần Côn nhịn không được lại trợn hai mắt, miệng há hốc: “Lợi hại thật! Phản ứng của người này so với bất người nào đều khoa trương, thậm chí là bá đạo hơn.”

Khang Duy Phàm không có nói chuyện, nhưng nhìn sắc mặt kia thì tất cả mọi người đều biết, bây giờ ông ta rất hưng phấn, rất thỏa mãn.

Cúi đầu.

Ăn!

Ăn thêm một chút!

Đến cả bột phấn bám phía bên ngoài bánh cũng không bỏ qua.

Nếu như cái túi nhựa đựng bánh kếp có thể ăn được, chắc có lẽ ông ta cũng ăn luôn.

Khang Duy Phàm từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận đầu lưỡi quét một vòng quanh miệng, những nơi như răng môi vẫn còn lưu lại một chút hương vị nhàn nhạt.

Điền Thần Côn vô cùng kinh ngạc: “Ông ta khóc.......?”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)