Nhân Sinh Hung Hãn (Bản Dịch)

Chương 124: Chuyên gia ẩm thực

Chương Trước Chương Tiếp

Triệu Chung Dương lại cười một cái rồi nói: “Mẹ yên tâm đi, Lâm đại sư đã xem cho con một quẻ rồi. Sau này, con sẽ có gia đình hạnh phúc, còn mẹ sẽ có thêm vài đứa cháu gái nữa. Mạng này của con còn dài lắm, mẹ đừng như vậy nữa, con có thể phát hiện bệnh này sớm như vậy đều là do Lâm đại sư nhắc nhở con đấy.”

Bây giờ, trên đời này, cậu ta chỉ tin tưởng ba người, ngoại trừ cha mẹ ra, người còn lại chính là Lâm đại sư .

Lời nói của Lâm đại sư còn có lợi hơn cả linh đan diệu dược .

“Lâm đại sư là ai?” Bà Triệu không hiểu lắm.

Triệu Chung Dương vừa cười, vừa mở một trang web trên máy vi tính ra, gõ vào phần tìm kiếm ba chữ ‘‘Lâm đại sư ’’.

Trong chốc lát, xuất hiện rất nhiều nội dung.

“Lâm đại sư khẳng định, một nhà ba người không nên du lịch, tránh được một kiếp”.

“Lâm đại sư khuyên một giáo viên trung học đi mua vé số, trúng giải nhất”.

“Lâm đại sư tặng lời cho minh tinh, một lần nói là một lần chính xác”.

.......

Tin tức liên quan đến Lâm đại sư được tìm kiếm, khoảng chừng hơn mấy trăm ngàn.

Bà Triệu nhìn thấy những tin tức này, trong lúc nhất thời, cũng trở nên mê mang .

Lần này, Triệu Chung Dương đã quảng bá thành công danh tiếng của Lâm đại sư ra ngoài.

.......

Phố Vân Lý.

Lâm đại sư.

Danh tiếng ‘Lâm đại sư’ đã lan ra khắp xung quanh, càng lan càng rộng. Bây giờ mọi người ở xung quanh đều biết ở phố Vân Lý có một vị đại sư đoán mệnh như thần. Mà điều mấu chốt nhất là tay nghề làm bánh còn rất tuyệt diệu nữa.

Sáng sớm, Lâm Phàm vừa đi đến trước cửa tiệm, thì kinh ngạc bởi tình huống trước mắt.

“Ông chủ nhỏ, cậu tới rồi, chúng tôi đều chờ cậu đến cuống cuồng luôn rồi.”

“Tất cả mọi người xếp hàng đi. Ở chỗ khác như thế nào, tôi không quan tâm. Nhưng ở đây, ai không chịu xếp hàng thì tôi sẽ không giải quyết gì hết.”

Ngay phía trước cửa tiệm của ‘Lâm đại sư’, tất cả mọi người đều tuân theo quy định. Đương nhiên là không cướp vị trí, không chiếm chỗ, mọi người đều muốn cạnh tranh công bằng.

Lâm Phàm chớp mắt một cái, sau đó nhận ra tình hình này có vẻ không ổn lắm.

“Thần Côn! Đây là tình hình gì đây? Không có ai đến xem bói sao?” Lâm Phàm hỏi.

Điền Thần Côn cũng hơi khó hiểu: “Không biết nữa, buổi sáng vừa mới mở cửa thì mọi người cứ như thế tụ lại ở đây.”

“Mọi người đừng gấp gáp, để tôi uống một ngụm trà đã.”

Không biết từ lúc nào, Lâm Phàm đã thích uống trà, mỗi buổi sáng một ly trà. Không những xoa dịu dạ dày, mà còn nâng cao tinh thần thêm một chút.

Lâm Phàm nhấp ngụm trà, trong lòng lại vô cùng lo lắng. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ có điều bất ổn xảy ra thôi .

Mình phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thứ hai mới được.

Nếu cứ chuyên môn là bán bánh kếp, vậy thì phải bán đến khi nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ đây.

Thực sự, Lâm Phàm cũng không biết, tiểu đội bánh kếp và tiểu đội xem bói đã thỏa thuận thành công. Đồng thời còn tạo một cái group WeChat chung.

Tên nhóm là: Hợp tác với nhau, vì ngày mai tốt đẹp.

Ý nghĩa tồn tại của group WeChat này chính là mọi người xếp hàng cùng một chỗ. Có người không muốn ăn bánh kếp, nhưng nếu chịu xếp hàng thì chúng tôi sẵn sàng bỏ tiền ra để mua.

Mà khi đi xem bói thì tiểu đội bánh kếp cũng đồng ý xếp hàng giúp cho. Nếu được chọn, cũng sẵn sàng bán lại thẻ số cho mọi người.

Đây là chính sách hỗ trợ hai bên đều có lợi.

Khi chính sách này được đưa ra, ngay lập tức ăn nhịp với nhau, hai bên cùng hợp tác.

Uống trà xong, Lâm Phàm đứng dậy muốn nhìn thử xem, chẳng lẽ thật sự không còn người nào muốn xem bói hay sao?

Điền Thần Côn phát thẻ số từ rất sớm.

Lâm Phàm ngẫu nhiên chọn một số.

Người được chọn thì vô cùng hưng phấn, còn người không được chọn cũng không tiếc nuối chút nào, bởi vì bọn họ vẫn còn có cơ hội.

Chín giờ. Đây chính là thời điểm náo nhiệt của phố Vân Lý.

Khang Duy Phàm đang xem giày ở một cửa hàng giày dép, ông ta cao khoảng một mét tám, khoảng chừng bốn mươi mấy tuổi. Trên mặt thì đeo một cặp mắt kính, cả người tản ra một loại khí chất nho nhã.

“Cửa hàng đối diện bán gì vậy? Sao có nhiều người xếp hàng đến thế.” Khang Duy Phàm nghi hoặc hỏi.

Nhân viên phục vụ của cửa hàng giày dép nở một nụ cười nhàn nhạt: “Đó là tiệm của Lâm đại sư, là một người xem bói. Nhưng mà gần đây bắt đầu bán bánh kếp, người xếp hàng còn rất là nhiều.”

Khang Duy Phàm lập tức hứng thú: “Bánh kếp chỗ này ngon lắm sao?”

“Tôi cũng đã thử mấy lần, nhưng không mua được. Có điều nghe nói là ăn cực kỳ ngon.” Nhân viên phục vụ nói.

“Chỗ cô cách tiệm này cũng chỉ khoảng 10m, sao có thể ăn không được.” Khang Duy Phàm cười hỏi, có chút không quá tin tưởng.

Khang Duy Phàm là người ủng hộ các chương trình về ẩm thực, đồng thời cũng là chuyên gia ẩm thực. Nhà ông ta ba đời đều làm đầu bếp, đến đời này của ông ta lại bước chân vào ngành review ẩm thực.

Ông ta sở hữu một tạp chí chuyên về ẩm thực, cho nên trong giới ẩm thực ông ta cũng được xem như người nổi tiếng. Tạp chí đã xuất bản đều được giới ẩm thực tôn lên thành bảo điển.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)