Nhân Sinh Hung Hãn (Bản Dịch)

Chương 122: Ngô thiên hà gọi đến

Chương Trước Chương Tiếp

Lần này, cũng không phải số tiền nhỏ là mấy ức đâu nha. Đây là một tổ chức lừa đảo xuyên quốc gia, chuyên đi lừa gạt những người tỷ phú, làm cho tiếng than vãn của họ vang dậy khắp trời đất.

“Ngô Vân Cương đã bị lừa 60 ức, bây giờ cũng đã thương gân động cốt. Trong tay hắn còn công ty đã lên sàn, vốn lưu động đã bị sụp đổ theo dây chuyền, ngân hàng thì ra sức thu hồi nợ. Đây là thời gian khó khăn nhất của hắn ta, cũng không dễ dàng gì để vượt qua. Chắc mấy ngày nữa, hắn ta sẽ đến Thượng Hải, anh nghĩ đến lúc đó em sẽ nhìn thấy được bộ dạng hiện tại của hắn ta .”

“May là lúc đó, anh lại tin những gì Lâm Phàm nói, kịp thời thu tay lại. Rất nhiều người gọi đã gọi điện thoại cho anh, nhưng anh điều không quan tâm, lòng anh đều không hề có bất cứ nghi ngờ nào. Cuối cùng, tất cả mọi người đều đã tin, kết quả anh lại thu được hai trăm phần trăm, đây cũng không phải là một vụ mua bán nhỏ đâu nha.”

“Bởi vì tin hắn, anh kiếm lời được 30 ức.” Vương Dương Minh nói.

“Ồ! Thật không vậy, còn có thể kiếm ra tiền.” Hứa Tử Nhạc vô cùng khiếp sợ nói.

Vương Minh Dương cười to: “Cô gái ngốc! Nếu anh không thu tay lại, ba chục ức này cũng sẽ không còn? Bây giờ tiền này đều là không tốn công mà kiếm được.”

Mặc dù, Hứa Tử Nhạc là đại minh tinh, nhưng bây giờ cũng bị những chuyện này làm cho kinh hãi.

Cũng bởi vì một câu nói, từ đó tránh được một tai kiếp. Cái này đúng là may mắn khủng khiếp.

“Cho nên, bây giờ em hiểu chưa, hắn là quý nhân của anh.” Vương Minh Dương nói.

Hứa Tử Nhạc gật đầu: “Em hiểu rồi.”

“Được rồi, xuống xe đi, anh đưa em lên nhà.” Vương Minh Dương nói.

Sau khi hai người xuống xe.

Phóng viên vẫn luôn theo dõi hai người. Hứa Tử Nhạc là người có năng lực cảm nhận được phóng viên rất mạnh, cô đã nhanh chóng phát hiện ra bọn họ trốn trong bụi cỏ.

“Minh Dương, có phóng viên.” Hứa Tử Nhạc hơi lo lắng trong lòng vội vàng nói.

Cô ta biết Vương Minh Dương không thích phóng viên, cũng không thích bị bại lộ trước công chúng.

Hứa Tử Nhạc cũng không biết phải làm như thế nào mới thích hợp. Sau đó, lại phát hiện một cánh tay đang quàng qua ôm lấy eo của cô ta.

“Phóng viên thì mặc kệ phóng viên đi, không sao đâu.” Vương Minh Dương lộ ra vẻ tươi cười còn quay về hướng bụi cỏ, dường như muốn phối hợp với phóng viên để chụp ra những tấm hình chân thật nhất. Mà những người phóng viên kia đang trốn ở trong bụi cỏ đều cảm thấy sửng sờ.

Theo nghề nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên, gặp được người phối hợp như vậy.

Rắc!

Rắc!

.......

Về đến nhà.

Hắn lập tức đi tắm rửa, mát mẻ vô cùng.

“Thời gian này thật là sảng khoái nha.”

Hắn đang nằm thoải mái ở trên giường, lấy điện thoại di động ra lướt weibo một chút.

Weibo của Lâm Phàm bây giờ rất náo nhiệt.

Thu Đao Chặt Cá chính là một trong những điểm sáng.

Mặc kệ là người qua đường hay là fan hâm mộ, đều biết bên trong weibo của Lâm đại sư, có một cái bình xịt siêu to khổng lồ, tên của hắn gọi là Thu Đao Chặt Cá.

Có một vài fan hâm mộ trả lời dưới phần bình luận của Thu Đao Chặt Cá.

Mà Thu Đao Chặt Cá cũng không biết có phải là quá nhàm chán hay không, vậy mà hắn lại trả lời cho fan hâm mộ.

Trận chiến này, cuối cùng phát triển đến 10 vạn tin nhắn bình luận qua lại.

Trong đó, Thu Đao Chặt Cá độc chiếm bảy phần, một đường thẳng tiến trấn áp mấy vạn fan hâm mộ, được cư dân mạng trên weibo phong làm “Chiến thần mắng chửi”

Nhìn thấy những bình luận này, Lâm Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, Thu Đao Chặt Cá cũng quá nhàn hạ rồi, sau đó đăng một tin lên weibo.

“Hôm nay được gặp lại bạn học cũ, tâm trạng rất tốt nha.”

Vừa đăng tin lên Weibo xong, ngay lập tức có vô số người bình luận ở phía dưới.

Lâm Phàm bây giờ cũng xem như là một nhân vật nổi tiếng trên mạng, hơn nữa mức độ yêu thích cũng khá cao.

Tuy nhiên, thời gian gần đây lại không đăng thêm tin tức mới, nên mức độ yêu thích của Lâm Phàm có chiều hướng giảm xuống.

Lướt tin nhắn trên weibo một chút. Cũng không có bất kỳ cái gì đáng chú ý.

Bỗng nhiên lúc này, có một số điện thoại lạ gọi tới.

Lâm Phàm không ý thức được tự nhíu mày, đã trễ thế này mà còn ai có thể gọi đến giờ này?

Chẳng lẽ là…?

Hắn tự cho là đúng, sau đó lặng lẽ nhấn một cái để cúp điện thoại.

Nhưng không lâu sau đó, điện thoại lại vang lên.

Lại cúp!

Điện thoại lại vang lên lần nữa.

Còn tới nữa?

Lâm Phàm buộc lòng phải nhận điện thoại.

“Alo! Ai vậy?” Lâm Phàm hỏi.

Ngô Thiên Hà vẫn luôn gọi số điện thoại này, đến bây giờ cuối cùng cũng có người nhận, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.

“Xin chào! Cho hỏi đây có phải là số điện thoại của Lâm đại sư không?” Ngô Thiên Hà hỏi.

Lâm Phàm hơi nghi ngờ nên tự hỏi trong lòng một chút, đây là ai? Cũng không có bao nhiêu người biết được số điện thoại của mình.

“Đúng rồi. Ông là ai vậy?”

“Tôi họ Ngô, tôi có một chuyện muốn xin Lâm đại sư hướng dẫn giúp cho.” Ngô Thiên Hà thành khẩn nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)