“Đại Thụ, sau này khi cậu là vua tài chính cũng đừng tỏ ra không quen biết mình đấy!” Lâm Phàm nói đùa.
“Phàm tử, cậu lại trêu mình rồi!” Đại Thụ nở nụ cười chân thành, chuyện hôm nay thật sự có ảnh hưởng quá lớn đối với anh ta.
Sau khi bữa ăn kết thúc thì anh ta nhất định phải thông báo cho cha mẹ của mình tin tức tốt lành này.
“Phàm tử, mình mời cậu! Hôm nay thật sự là cảm ơn cậu!” Lúc này, Trần Mỹ Đồng đứng lên, bưng chén rượu nói.
Cô thực sự rất biết ơn Lâm Phàm, đồng thời cũng cảm thấy may mắn vì Đại Thụ có thể có một người bạn như vậy.
Đồng thời cô cũng phát hiện, người càng trâu bò thì lại càng khiêm tốn, mà người càng phô trương thì lại càng không được.
Lần đầu tiên nhìn thấy người bạn học của Đại Thụ này, nói thật Trần Mỹ Đồng cũng có chút xem thường Lâm Phàm.
Nhưng bây giờ cô mới hiểu được, đây mới là sự tồn tại trâu bò.
“Nào! Mình mời hai vợ chồng các cậu, hy vọng trong vài năm tới Đại Thụ có thể dốc sức tạo ra thiên hạ của mình.” Lâm Phàm đứng dậy nói.
“Cám ơn cậu, Phàm Tử!” Đại Thụ cảm động sắp khóc, sau đó lại uống một hơi hết sạch.
Mà Chương Quốc Dương và Vương Hiểu Yến thì lúng túng ngồi ở chỗ đó, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ xấu hổ.
Cơm nước no nê.
Lâm Phàm không uống bao nhiêu, hơn nữa sau khi hắn pha rượu vang đỏ với nước ngọt Sprite thì cũng không còn cảm giác gì.
“ Phục vụ, tính tiền!” Đại Thụ hét lên.
“Tôi trả, tôi trả!” Chương Quốc Dương lập tức đứng lên, tranh thủ trả tiền. Bộ dáng kia cứ như nếu không để anh ta thanh toán thì sẽ tức giận ngay vậy.
Bây giờ khi Chương Quốc Dương ở trước mặt Đại Thụ không thể tiếp tục ra vẻ được nữa.
Chờ khi Đại Thụ vào làm trong công ty niêm yết thì nhất định sẽ là người không tầm thường, tương lai rộng mở. Tuy rằng lúc trước điên cuồng khoe khoang, kiêu ngạo đã chọc đối phương không vui nhưng hiện tại cũng chỉ hy vọng có thể cứu vớt một chút.
Lúc này, người quản lý đi tới trước mặt Lâm Phàm.
“Lâm tiên sinh, của các ngài hết tổng cộng 68.000. Tuy nhiên lúc Vương tổng rời đi thì đã thanh toán toàn bộ hóa đơn rồi.” Quản lý lễ phép nói.
“Thanh toán rồi sao? Vậy được rồi, chúng ta đi thôi!” Lâm Phàm đứng dậy nói.
Chương Quốc Dương sửng sốt, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Rốt cuộc tên này có quan hệ gì với Vương Minh Dương vậy?
Để bạn của hắn vào làm việc trong công ty, thậm chí còn trả tiền cho hắn. Xem ra sức nặng của Lâm Phàm ở trong lòng Vương Minh Dương rất ghê gớm.
Khi Diêm Thụ Nhân và Trần Mỹ Đồng nghe thấy giá cả này thì trong lòng cũng ngạc nhiên, giá thật đắt.
Sau đó Đại Thụ nhìn về phía Lâm Phàm, cảm giác cảm động trong lòng càng ngày càng nhiều, thậm chí khóe mắt cũng hơi ươn ướt.
Hôm nay huynh đệ của mình đã cho mình đầy đủ mặt mũi.
Phần ân tình này không thể trả lại bằng vật chất.
Nhưng lại là ân tình cả đời.
Ở ngoài cửa!
“Đại Thụ! Bây giờ mọi người đang ở đâu? Tôi đưa mọi người trở về.” Hiện tại mình là người đã có xe, cũng có thể chủ động chở người khác về rồi.
“Mình còn chưa tìm được chỗ, đang chuẩn bị tìm khách sạn ở gần đây để nghỉ tạm.” Đại thụ vừa mới đến Thượng Hải không bao lâu, đương nhiên là chưa tìm được chỗ ở.
Còn Lâm Phàm bây giờ chỗ ở cũng chưa có.
Chương Quốc Dương cùng Vương Hiểu Yến đang đứng bên cạnh cúi đầu, ban ngày thì vui vẻ đến bay lên, đến buổi tối thì chịu đủ giày vò.
Hai người này, hôm nay xem như được dạy cho cách làm người.
“Mọi người chờ tôi một chút, tôi đi lái xe đến.” Lâm Phàm nói xong, sau đó đi về hướng gara dưới tầng hầm.
“Hiểu Yến, còn hai người thì sao?” Trần Mỹ Đồng bây giờ cũng không thèm so đo, con người cũng trở nên nhẹ nhàng thoải mái hơn.
“Một chút nửa tôi muốn đi dạo với Quốc Dương.” Vương Hiểu Yến hơi lúng túng nói.
Chương Quốc Dương đương nhiên là có xe, nó cũng không hề rẻ giá cũng hơn 100 ngàn. Nhưng mà lúc này, hắn ta cảm thấy chính mình nên khiêm tốn một chút sẽ tốt hơn. Bởi vì không ai biết, Lâm Phàm sẽ lái xe gì đến.
Nếu như không có chuyện xảy ra lúc trước, Chương Quốc Dương chắc chắn sẽ khoe khoang chiếc xe của mình. Nhưng bây giờ suy nghĩ lại vẫn là nên thôi đi.
Một chiếc màu đen chạy đến trước mặt bọn họ rồi ngừng lại.
Lâm Phàm vừa nhấn cửa sổ xe xuống vừa nói: “Lên xe đi.”
Diêm Đại Thụ nhìn thấy chiếc xe này, cũng hơi giật mình, mở cửa xe ra bước vào nói: “Giỏi lắm! Chiếc xe này không rẻ nha.”
“Cũng tạm thôi.” Lâm Phàm cười nói.
Trần Mỹ Đồng chào hỏi Vương Hiểu Yến vài câu, sau đó bước lên xe.
Bây giờ, Vương Hiểu Yến hơi ngây ngô mà gật đầu, tình huống xảy ra hôm nay đối với cô ta là một đả kích rất lớn.
Sau khi chiếc xe rời đi.
Chương Quốc Dương đột nhiên thở dài một hơi: “Hiểu Yến, sau này đừng khoe khoang trước mặt Trần Mỹ Đồng nữa.”
“Dạ! Em biết rồi, chiếc xe vừa rồi mắc lắm sao?”
Từ trước đến nay, đối với xe cộ cô ta không có quá nhiều hiểu biết. Hơn nửa nhìn thấy đường nét của chiếc xe vừa nãy rất mượt mà, xem ra cũng không phải là hàng bình dân rẻ tiền.
Chương Quốc Dương nhìn cái đèn đuôi xe xinh đẹp ở phía nơi xa kia sau đó thấp giọng nói: “Có thể mua được sáu, bảy chiếc của anh đó.”