Nhân Sinh Hung Hãn (Bản Dịch)

Chương 118: Khoe không nổi

Chương Trước Chương Tiếp

Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó vỗ bả vai Đại Thụ: “Đại Thụ, cậu nhớ phải cố gắng đấy! cậu chính là mặt mũi của mình! Chúng ta đặt trước một mục tiêu nhỏ đi, một năm sau, lương một năm của cậu phải đến một triệu. ”

Giờ phút này vẻ mặt của Diêm Thụ Nhân bị kích động đến đỏ bừng. Trước giờ anh ta chưa bao giờ dám nghĩ đến một ngày lương hàng năm của anh ta có thể đến một triệu nhưng giờ phút này cũng gật đầu thật mạnh: “Yên tâm đi, Phàm Tử! Mình cam đoan sẽ không để cậu phải mất mặt.”

Lúc này, Vương Minh Dương ngồi ở chỗ này một lúc, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt thần bí khó lường của Lâm Phàm.

Không biết vì sao mà khi Vương Minh Dương vừa nhìn thấy ánh mắt của Lâm Phàm thì đã biết hắn muốn nói gì.

Cái ánh mắt này chính là để anh ta nhanh chóng rời đi, đừng có ở chỗ này khiến không khí áp lực nữa.

Vương Minh Dương đọc hiểu ánh mắt này, trong lòng điên cuồng kêu oan.

“Tôi đẹp trai sáng sủa như vậy lại còn cmn áp lực, có để cho người ta sống hay không hả?”

Chỉ là Vương Minh Dương cũng biết bầu không khí hiện tại hình như hơi nặng nề..

Ngoại trừ Lâm Phàm có thể giữ trạng thái bình thường ra thì mấy người khác ngay cả cái rắm cũng không dám thả. Cuối cùng Vương Minh Dương gật gật đầu.

“Chúng tôi đi trước đây! Phải đến thế giới riêng của mình rồi.” Vương Minh Dương đứng dậy nói.

“Được, mau đi đi! Chúng ta gọi điện thoại sau.” Lâm Phàm nói.

“Tôi nói tôi phải đi rồi mà cậu cũng không thèm giữ tôi lại một chút nào, có còn là huynh đệ hay không hả?” Vương Minh Dương oán giận nói.

“Được rồi, đi đi! Hai chúng ta còn phân biệt ai với ai sao?” Lâm Phàm nhướng mày, cười nói.

Thấy Vương Minh Dương chuẩn bị đi nên Diêm Thụ Nhân và Trần Mỹ Đồng đều đứng dậy chuẩn bị tiễn anh ta.

“Không cần tiễn! Các cậu cứ nói chuyện của các cậu đi.” Vương Minh Dương khoát tay, đưa bạn gái rời khỏi nơi này.

.....

Lúc này, trên bàn ăn lại có năm người, bầu không khí lại trở nên căng thẳng.

Lúc trước Chương Quốc Dương và Vương Hiểu Yến luôn thổi phồng bản thân nhưng bây giờ tình thế đã đảo ngược.

Chương Quốc Dương và Vương Hiểu Yến im lặng không lên tiếng, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, chính là loại cảm giác múa rìu qua mắt thợ.

Nhất là Chương Quốc Dương, lòng anh ta đang dậy sóng. Anh ta không thể nghĩ đến một người bán bánh kếp mà có thể quen biết Vương Minh Dương, hơn nữa quan hệ của hai người này còn không giống bình thường.

Từ trong giọng điệu có thể biết được, đây căn bản không phải là bạn bè bình thường.

Không đủ bằng cấp?

Nghề cạnh tranh cao?

Lương hơn 2.000 là không ít?

Cậu có bằng cấp nước ngoài?

Chương Quốc Dương cũng không biết mình đã bị vả mặt bao nhiêu lần nữa. Tuy rằng không trực tiếp vả lên mặt nhưng ở trong lòng Chương Quốc Dương lại đau vô cùng.

“Phàm Tử, cậu thật trâu bò! Mình không biết nên cảm ơn cậu như thế nào nữa. Thôi không phải nói, để mình mời.”

Nếu phải nói ai là người kích động nhất thì người đó không phải là Diêm Thụ Nhân mà là bạn gái của anh ta.

Trần Mỹ Đồng luôn tin rằng Đại Thụ là một người có năng lực, mặc dù trước đó vẫn chưa có thành tựu gì.

Nhưng cô tin rằng anh sẽ thành công.

Nhưng hiện thực ở trước mặt, nhất là đối diện với người bạn thân đang khoe khoang vênh váo, trong lòng của cô cũng không dễ chịu gì.

Nhưng hôm nay mọi chuyện lại có sự thay đổi lớn khiến Trần Mỹ Đồng cũng không thể phản ứng kịp.

“Đừng nói cảm ơn gì đó. Chúng ta uống rượu trước đi, rượu vang đỏ này phải pha với nước ngọt Sprite thì mới thú vị.” Lâm Phàm đưa rượu đã được pha với nước ngọt Sprite cho Diêm Thụ Nhân, sau đó nhìn Chương Quốc Dương: “Anh có muốn uống thử một lần không?”

Nếu như là lúc trước thì Chương Quốc Dương nhất định sẽ vô cùng khinh bỉ, cho rằng Lâm Phàm là đồ nhà quê nhưng hiện tại thái độ lại thay đổi vô cùng lớn.

“Để tôi rót! Để tôi rót!” Chương Quốc Dương lập tức đứng dậy nhận lấy nước ngọt Sprite rồi rót cho Lâm Phàm một ly trước. Sau đó lại rót cho mình và Vương Hiểu Yến một ly.

Cái bộ dạng khách khí này so với lúc trước đó thì chính là một trời một vực.

Đại Thụ và Trần Mỹ Đồng liếc nhau nhìn một cái, trong mắt hai người đều lóe ra ý cười, đồng thời tràn ngập hy vọng vào tương lai.

“Huyện đệ, chuyện của Đại Thụ cũng thật là ngại nhưng tôi còn phải làm phiền anh nói với người bạn ở 4S kia rằng công việc này Đại Thụ không làm nữa. Dù sao cửa hàng 4S này không hề xứng đáng với năng lực của Đại Thụ, anh nói xem có đúng không?” Lâm Phàm cười nói.

“Đúng vậy! Đợi lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy. Đại Thụ lợi hại như vậy, trình độ học vấn cao, lại có bản lĩnh thật sự, hơn hai ngàn tiền lương này thật là không xứng.” Chương Quốc Dương tươi cười nói.

Chỉ là nụ cười này có chút xấu hổ.

Cảm giác ưu việt của lúc trước đã hoàn toàn biến mất.

Dưới tình huống này mà còn thể hiện cảm giác ưu việt thì đúng là không khác gì tên ngốc.

Người trước mắt này lại có thể nói chuyện vui vẻ với Vương Minh Dương thì quan hệ nhất định là không tầm thường.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)