Nhân Sinh Hung Hãn (Bản Dịch)

Chương 115: Dù có bản lĩnh hơn nữa thì cũng không có cửa. (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Vương Hiểu Yến và Trần Mỹ Đồng trò chuyện tán gẫu với nhau nhưng không phải nói về túi xách thì chính là mỹ phẩm.

Khi nói đến đây thì có một tiếng kêu kinh ngạc vang lên: “Mỹ Đồng, sao cậu còn dùng loại mỹ phẩm rẻ tiền này vậy?”

“Đại Thụ, chiều nay cậu và Lục Tiểu Hán nói chuyện như thế nào rồi?” Chương Quốc Dương mở miệng hỏi.

Người tên Lục Tiểu Hán này chính là quản lý cửa hàng 4S.

“Thời gian thực tập ba tháng, mỗi tháng hai ngàn, ba tháng sau sẽ có một đợt kiểm tra. Sau đó sẽ chuyển lên chính thức, tiền lương ba ngàn năm, nộp năm loại bảo hiểm và một quỹ nhà ở, còn có trích phần trăm tiền hoa hồng...” Diêm Thụ Nhân nói.

“A! Tiền lương ít như vậy sao?” Vương Hiểu Yến nói.

Chương Quốc Dương nhìn Vương Hiểu Yến, cười nói: “Vừa mới làm việc, như vậy là đã không ít rồi. ”

“Nhiều chỗ nào? Ngay cả số lẻ của cậu cũng không bằng!” Vương Hiểu Yến so sánh, cũng không biết là cố ý hay vô tình, dù sao cũng ghét bỏ.

Sau đó, người phục vụ mang thức ăn đến.

“A! Chúng mình đâu có gọi nước ngọt Sprite?” Vương Hiểu Yến nhìn thấy nước ngọt Sprite đặc biệt nổi bật kia thì trong lúc nhất thời cũng có chút kinh ngạc.

“Là mình gọi!” Lâm Phàm cười, cầm nước ngọt Sprite tới.

Vương Hiểu Yến nhìn Lâm Phàm, trong mắt lóe ra một tia khinh bỉ.

Ở nơi cao cấp như này mà còn uống nước ngọt Sprite.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Phàm lấy nước ngọt Sprite pha với rượu vang đỏ để uống thì lại càng khinh thường.

Nhà quê, cái đồ nhà quê.......

“Đại Thụ, nếu mình nhớ không lầm thì cậu học về tài chính nhưng sao hiện tại lại không tìm một công ty tài chính để làm?” Lâm Phàm tuyệt đối không thèm để ý đến ánh mắt của đám người Vương Hiểu Yến, chỉ cần hắn uống vui vẻ là được.

Diêm Thụ Nhân còn chưa nói gì thì Chương Quốc Dương đã mở miệng.

“Ha ha, hiện tại ngành tài chính ở Thượng Hải cạnh tranh lớn như vậy, lấy trình độ học vấn của Đại Thụ thì không đủ, người ta cũng chẳng thèm ngó tới.” Chương Quốc Dương nói.

Diêm Thụ Nhân có chút xấu hổ cười cười.

Lâm Phàm nhìn Chương Quốc Dương: “À, xem ra trình độ học vấn của vị huynh đệ này nhất định là rất cao đi? ”

Lúc này, Lâm Phàm cảm thấy mình nên ra tay rồi. Mẹ nó! Một lần, hai lần thì thôi đi nhưng anh ta cứ không biết điểm dừng.

“Ối dào! Quốc Dương nhà mình cũng thường thôi, có một bằng đại học nước ngoài cao cấp hơn những bằng trong nước một chút thôi ấy mà..” Vương Hiểu Yến tự hào nói.

“Quốc Dương, đó là bằng cấp gì?” Vương Hiểu Yến lại tiếp tục hỏi nhưng bây giờ cô lại phát hiện ra ánh mắt của Quốc Dương vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía trước nên cô cũng nhìn theo nhưng lại không nhận ra là có chuyện gì.

“Quốc Dương, anh làm sao vậy?” Vương Hiểu Yến hỏi.

Giờ phút này Chương Quốc Dương đã lại tinh thần. Anh mình lặng lẽ chỉ về trước: “Các cậu có biết người nọ là ai không? ”

Lâm Phàm nhìn lại thì nhất thời sửng sốt, thì ra là cái gã này.

“Là ai?” Vương Hiểu Yến lắc đầu nói.

Diêm Đại Thụ và Trần Mỹ Đồng cũng không biết người đó.

“Đó là Vương Minh Dương! Nghe nói mới hai mươi mấy tuổi nhưng đã là người thuộc top 10 Doanh Nhân Xuất Sắc của Thượng Hải, giá trị hàng chục tỷ.” Chương Quốc Dương thấy mọi người ngay cả Vương Minh Dương cũng không biết thì lập tức kênh kiệu nói.

Vương Hiểu Yến vừa nghe xong thì tim đập chậm một nhịp, hô hấp cũng có chút khó khăn.

Tuổi còn trẻ, tài sản trăm tỷ, đây là khái niệm gì vậy?

“Quốc Dương, anh biết hắn sao?” Vương Hiểu Yến hỏi. Đồng thời nhìn Trần Mỹ Đồng như là đang khoe khoang bạn trai của mình tài giỏi thế nào..

“Không biết! Chỉ là đã từng nhìn thấy trong một buổi tiệc rượu.” Chương Quốc Dương lại nói tiếp: “Đó là nhân vật mà ngay cả Thị trưởng cũng phải tự mình tiếp đãi. Anh có thể gặp hắn một lần cũng đã rất tốt rồi. ”

Trần Mỹ Đồng và Diêm Thụ Nhân cúi đầu ăn, người ta giá trị trăm tỷ cũng không có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ.

“Lợi hại như vậy thật sao sao?” Lúc này trong lòng Lâm Phàm len lén vui vẻ nhưng lại tỏ vẻ khiếp sợ hỏi.

Chương Quốc Dương liếc mắt nhìn Lâm Phàm một cái: “Đó là đương nhiên! Lần mở rộng thứ hai của con đường này chính là do người đó thực hiện, tổng mức đầu tư phải hơn ba tỷ.”

“Bên dưới có rất nhiều công ty niêm yết , rất lợi hại! Người bình thường không có cách nào để theo kịp.”

Lâm Phàm nghe rất say sưa. Chương Quốc Dương này tuy rằng đang nói về Vương Minh Dương nhưng lại như đang nói chính mình vậy.

“À, lợi hại như vậy! Nếu để Đại Thụ đến công ty của hắn làm thì nhất định là rất tốt.” Lâm Phàm cười nói.

“Ha ha.” Chương Quốc Dương khinh thường cười nói: “Cậu đừng nằm mơ nữa! Công ty nhà người ta, cho dù là tiến sĩ thì cũng phải trải qua rất nhiều buổi sát hạch , tỷ lệ trúng tuyển không tới một phần trăm. Cậu ta cứ thành thành thật thật làm việc ở cửa hàng 4S là tốt nhất.”

“Đại Thụ, cậu có muốn đi hay không?” Lâm Phàm hỏi.

“Phàm Tử, cậu đừng đùa nữa! Mình làm sao mà có bản lĩnh đấy.” Diêm Thụ Nhân lúng túng nói.

“Cho dù thật sự là có bản lĩnh này thì cũng không có cửa. Nghĩ cũng đừng nghĩ! Mình thấy cậu đừng có lấy huynh đệ của mình ra nói đùa nữa, chuyện này nói ra chỉ càng khiến người ta chê cười !” Chương Quốc Dương nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)