Lâm Lượng mang trên mình một cây trường kiếm cổ, mặc y phục màu trắng, chân giẫm lên những cành cây, đi một bước thôi đã là mười mấy mét, cứ như tiên bước trên không trung vậy.
Từ đằng xa, hắn nhìn thấy trên đường ở trước có một cỗ xe ngựa, trên thân xe có ký hiệu của Liễu gia, chắc đây là mục tiêu của chuyến đi này rồi.
Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt hắn: “Được mà chẳng mất công sức.”
Đã rất nhiều năm rồi hắn chưa ra tay, người đời sợ là đã quên mất Lâm gia còn có một vị Vô Ảnh Kiếm.
Vô Ảnh Kiếm, chính là danh hiệu của hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây