Văn Giác nhìn chằm chằm hắn vài giây, cuối cùng gật đầu: “Được.”
Nói xong, nàng biến mất không thấy đâu, đến đột ngột, đi cũng rất đột ngột.
Kiểu tác phong sấm rền gió cuốn này, Cố Dương vô cùng tán thưởng.
Văn Giác vừa đi, chim xanh vẫn luôn trốn trong ngực hắn mới cẩn thận thò đầu ra, hỏi: “Đi rồi?”
“Đi rồi.” Cố Dương nhìn nó sợ thành như vậy thì hơi buồn cười, cuối cùng đã tìm được nhược điểm của tên tiểu tử này, về sau cũng có biện pháp trị nó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây