Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng (Dịch)

Chương 107: Con đường bằng phẳng

Chương Trước Chương Tiếp

Ban đêm, vầng trăng khuyết cong như lưỡi liềm phản chiếu trên mặt sông êm dịu, bị dòng nước chảy kéo ra không còn hình dạng gì.

Thuyền hoa lững lờ xuôi dòng.

Trong phòng nào đó, Sở Tĩnh Nguyệt đang tĩnh tọa luyện công đột nhiên giật mình tỉnh lại, hơi hoài nghi nhìn về phía nào đó.

Ngay mới vừa rồi, nàng cảm ứng được khí tức của Cổ Dương đột nhiên suy yếu.

Lòng nàng giật thon thót, đứng phắt dậy, định đi qua xem.


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 33%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)