Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Ánh nắng thu nhạt nhẽo, từ khung cửa gỗ mục nát chiếu xiên vào trong cửa hàng hương nến nhỏ bé, ông lão được Trương Tri Tân gọi là Thích tam gia đứng ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, thân hình còng queo tắm trong ánh nắng, mặt lại ẩn trong bóng râm. Nghe thấy tiếng Trương Tri Tân, ông ta khẽ ngẩng đầu, khuôn mặt không rõ ràng trong bóng tối cuối cùng cũng rõ hơn một chút.
Đó là một khuôn mặt gầy guộc đến cực độ, gò má cao nhô ra, da mặt dường như căng phồng, không có nhiều nếp nhăn. Hai mắt thì một bên đã mù, mí mắt dính liền với nhau đầy sẹo. Con mắt còn lại thì u ám, mang theo vẻ âm u. Ông ta dùng vẻ mặt lạnh lẽo đó liếc nhìn Trương Tri Tân đang tiến đến quầy, cũng không lên tiếng chào hỏi, liền cúi đầu tiếp tục sắp xếp những cây nến trắng trong tay.
“Thích tam gia, cái bùa trấn hồn...” Trương Tri Tân tiến đến gần Thích tam gia, râu dê run run, rồi lộ ra một nụ cười lấy lòng.
Tuy nhiên, nụ cười trên khuôn mặt già nua của Trương Tri Tân, khán giả duy nhất trước mắt lại không có ý định thưởng thức.
Thích tam gia dường như không nghe thấy lời Trương Tri Tân nói, ngay cả mí mắt cũng không nhấc, sau khi đặt cây nến trắng cuối cùng vào hộp giấy nhỏ, lại xếp mấy hộp đầy nến trắng lên nhau, rồi quay người bắt đầu đặt lên chiếc tủ gỗ cũ kỹ phía sau.
Trương Tri Tân cũng không vội, kiên nhẫn đợi Thích tam gia đặt xong hộp nến trắng đầy ắp, mới lại lên tiếng: “Thích tam gia à...”
“Không có.” Lần này Thích tam gia không đợi Trương Tri Tân nói xong, liền ngắt lời ông.
Khóe mắt Trương Tri Tân giật giật, “Thích tam gia, ông đừng có đùa tôi. Không có hàng tồn kho, ông vẽ hai lá chẳng phải là chuyện trong phút chốc sao?”
Thích tam gia dùng con mắt còn lại lạnh lùng liếc xéo Trương Tri Tân, “Bùa trấn hồn thì có, chỉ là không cho ông.”
Trương Tri Tân bị nghẹn họng trợn tròn mắt, chòm râu dê dưới cằm run run, vẻ mặt đau khổ nói: “Thích lão tam à, chúng ta là bạn bè bao nhiêu năm nay rồi, sao ông có thể đối xử với tôi như vậy?”
Đối với sự thay đổi cách xưng hô của Trương Tri Tân, Thích tam gia ngay cả mí mắt cũng không nhấc, lão già Trương Tri Tân này khi giở trò vô lại, cách xưng hô với ông ta sẽ thay đổi đủ kiểu, quen biết bao nhiêu năm nay, ông ta đã quen rồi. Lấy ra chiếc tẩu thuốc của mình từ ngăn kéo, không nhanh không chậm châm lửa, hút một hơi, rồi từ từ nhả khói ra.
“Chính vì coi ông là bạn, tôi mới không thể cho ông.” Thích tam gia nói.
“Thích tam, tôi nói ông...”
“Lần trước tôi cho ông hai lá bùa trấn hồn đó chẳng phải đã nói rồi sao? Nếu hai lá bùa đó dùng hết rồi, thì ông đừng đến hỏi tôi nữa.” Thích tam gia dừng một chút, nghiêng đầu dùng con mắt còn lại nhìn chằm chằm Trương Tri Tân, “Cái người tên Tần Phi kia... vấn đề trên người cậu ta không còn là năng lực của ông có thể giải quyết được nữa rồi.”
Khóe miệng Trương Tri Tân mấp máy, nhưng không thể nói ra lời phản bác nào. Thích tam gia nói là sự thật, với năng lực của ông ta, nhiều nhất chỉ có thể giúp Tần Phi tránh tà đuổi quỷ, nhưng đó chỉ là cách chữa cháy, căn bản không thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Chỉ là ông không cam tâm, không cam tâm cứ như vậy mà từ bỏ manh mối mà ông khó khăn lắm mới tìm được về cái chết thảm thương của đứa cháu trai duy nhất của mình ở nơi xa mười bốn năm trước.
Cố Văn Thanh có thể nhận ra Tần Phi không phải là hồn phách bất ổn thông thường, Trương Tri Tân dù tư chất không bằng những năng lực thông âm được truyền lại trong huyết mạch của các gia tộc lớn, nhưng ông đã đi trên con đường này gần cả đời, hơn nữa còn có tiền lệ về đứa cháu trai của mình, Tần Phi không phải là hồn phách bất ổn trong tình huống bình thường ông đương nhiên đã sớm nhìn ra. Nguyên nhân gây ra hồn phách bất ổn của Tần Phi, là do trúng phải một loại chú thuật, mà loại chú thuật này lại cực kỳ giống với loại đã gây ra cái chết thảm thương cho đứa cháu trai của ông 14 năm trước. Những người như Trương Tri Tân, đi trên ranh giới giữa âm dương, kiêng kỵ nhất là dính líu không rõ ràng với người khác trong nhân duyên tế hội, nhưng để truy tìm hung thủ thật sự gây ra cái chết thảm thương cho cháu trai mình, Trương Tri Tân vẫn chọn ở lại bên cạnh Tần Phi.
Thích tam gia rất rõ ràng Trương Tri Tân không thể nào buông bỏ được cái chết thảm thương của cháu trai mình, ông vốn dĩ mỗi năm đều về nhà một chuyến, nhưng từ khi cháu trai chết, 14 năm nay, ông chưa từng về lại lần nào. Thích tam gia nhìn những người đi lại trên đường phố bên ngoài cửa tiệm, hút hai hơi thuốc, rồi dùng ánh mắt âm u liếc nhìn Trương Tri Tân, lấy ra một túi giấy từ ngăn kéo, ném trước mặt Trương Tri Tân: “Cầm lấy đi.”
Trương Tri Tân mở chiếc túi giấy ra, rút ra một xấp bùa chú bên trong, ngoài bùa trấn hồn mà ông ta cần, còn có một số bùa chú mang tính tấn công, lập tức mừng rỡ thu bùa chú lại vào túi giấy, nhét vào túi áo, nói với Thích tam gia vẻ mặt âm trầm: “Lão già, cảm ơn nhé! Thằng nhóc Tần Phi đó, tuy trước khi tôi đi đã dặn nó có nguy hiểm thì gọi điện cho tôi, nhưng tôi đoán cái tính nó gặp nguy hiểm thật thì căn bản sẽ không gọi cho tôi đâu, tôi phải về trông chừng nó mới được, lần sau rảnh rồi lại tìm ông trò chuyện.”
Nhìn bóng lưng Trương Tri Tân biến mất ngoài cửa, Thích tam gia hừ lạnh một tiếng, rồi dời ánh mắt khỏi cửa.
…
Vừa qua 11 giờ tối, tại một tòa nhà trong khu nội trú của Bệnh viện Đa khoa Số 3 thành phố S, trên hành lang vắng vẻ, ánh đèn mờ ảo hắt bóng hai người. Đi trên hành lang không một bóng người là hai người đàn ông, không ai khác, chính là Cố Dần và Cố Văn Khải.
Cố Dần hai tay đút túi quần, dáng vẻ nhàn nhã đi phía trước. Cố Văn Khải tụt lại phía sau Cố Dần nửa bước, vẻ mặt như muốn thổ huyết. Nửa đêm anh ta vốn đã nằm trong chăn, lại nhận được điện thoại của Cố Dần, nói hắn bây giờ rảnh muốn đi xem con quỷ nhỏ ở bệnh viện. Cố Văn Khải chỉ có thể bò ra khỏi chăn, chạy đến bệnh viện làm hướng dẫn cho anh trai. Khu nội trú của bệnh viện buổi tối đã không còn giờ thăm bệnh, Cố Văn Khải đảm bảo với y tá ở quầy lễ tân nửa ngày rằng tuyệt đối không làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi, đồng thời xuất trình giấy tờ giải thích là cần thiết cho công việc điều tra, cuối cùng vẫn vào được khu nội trú dưới ánh mắt kỳ lạ của y tá.
“Là phòng 415?” Cố Dần dừng bước trước một phòng bệnh, xác nhận với Cố Văn Khải phía sau.
“Ừ, chính là phòng này.” Cố Văn Khải thu lại cảm xúc của mình, nhìn cánh cửa phòng bệnh 415, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Bệnh viện là nơi người chết thường xuyên, là nơi âm khí nặng nề, bệnh viện về đêm âm khí lại càng nồng đậm hơn. Hơi ấm từ điều hòa dường như mất tác dụng, đứng trên hành lang, Cố Văn Khải chỉ cảm thấy từng đợt lạnh lẽo âm u. Nhưng cảm giác lạnh lẽo âm u do âm khí mang lại không phải là chuyện bất thường, thứ thật sự bất thường ở bên trong phòng bệnh 415, cách cánh cửa Cố Văn Khải cũng có thể cảm nhận được cái sát khí thuộc về lệ quỷ kia.
“Anh cả...” Cố Văn Khải nghiêng đầu nhìn Cố Dần bên cạnh.
Cố Dần không để ý đến Cố Văn Khải, mà tiến lên xoay tay nắm cửa phòng bệnh 415, rồi đẩy cửa ra.