Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Sáng sớm hôm sau, Cố Văn Khải vẫn lái xe đến đón Tần Phi đi gặp anh trai anh ta.
Khả năng thông âm hỏi quỷ của người nhà họ Cố luôn là những người giỏi nhất trong giới, mà trưởng tử đích tôn đời này của nhà họ Cố, người thừa kế nhà họ Cố - Cố Dần, về phương diện này lại càng có thiên phú kinh người, từ khi còn nhỏ đã học rất nhanh những thứ này, từ sau mười ba tuổi những trưởng bối trong tộc đã không còn gì để dạy hắn nữa.
Khả năng thông âm hỏi quỷ của Cố Dần rất lợi hại nhưng nếu có thể, Cố Văn Khải thật sự một chút cũng không muốn gặp anh trai ruột của mình, vị gia này cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách tệ đến mức anh ta, người làm em trai cũng không chịu nổi. Nhưng về con quỷ nhỏ quấn lấy Trương Kiếm Cường còn có thể nhờ trưởng bối trong nhà giúp đỡ chứ còn vấn đề trên người Tần Phi thì không thể không đi tìm anh trai anh ta rồi. Người nhà họ Cố phần lớn giỏi về chú thuật gia truyền, đối với vấn đề trên hồn phách người sống, chỉ có Cố Dần là có nghiên cứu sâu hơn.
Đi về phía đông, xuyên qua con đường rợp bóng cây bên bờ sông, là tiến vào khu biệt thự ngoại ô thành phố S. Nơi này đều là biệt thự hai tầng có sân nhỏ, mỗi căn có diện tích không lớn nhưng ưu điểm là môi trường yên tĩnh, cấu trúc biệt thự ấm cúng độc đáo.
Xe của Cố Văn Khải dừng lại trước cửa một căn biệt thự, Tần Phi nghĩ đây có lẽ là nơi ở của anh trai Cố Văn Khải rồi. Đợi xe tắt máy, Tần Phi theo Cố Văn Khải xuống xe. Đứng trước cổng lớn, Cố Văn Khải đưa tay bấm chuông cửa hai lần, rồi đút tay vào túi quần, chờ mở cửa.
“Tần Tiểu Phi, anh cả tớ không hiền lành dễ chịu như anh hai tớ đâu, cậu chuẩn bị tâm lý đi.” Cố Văn Khải nhân lúc Cố Dần còn chưa ra, lên tiếng nói với Tần Phi.
“Ý gì?” Tần Phi nghe mà mơ hồ.
“Lát nữa cậu gặp người rồi sẽ biết.” Cố Văn Khải vẻ mặt trầm tĩnh nói.
Tần Phi mang theo một bụng nghi vấn nhưng không để anh chờ lâu, rất nhanh đã nhìn thấy qua khe hở giữa những thanh chắn chạm khắc của cổng sân, cửa biệt thự được mở ra, sau đó nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao ráo bước ra. Nhìn người đó nhanh chân băng qua sân, đi về phía cổng sân, Tần Phi chớp mắt, cảm thấy người này trông khá quen mắt.
Đợi đến khi người đàn ông đi đến gần, mở cổng sân ra, Tần Phi hơi ngước đầu lên, ánh mắt rơi vào khuôn mặt người đàn ông, không khỏi ngẩn người – người này chẳng phải là người đàn ông mấy hôm trước ở tiệm sách nói anh không vừa mắt sao?!
“Anh cả.” Tần Phi còn đang ngơ ngác nhìn “người quen” bất ngờ này, Cố Văn Khải đã đối diện với đôi mắt đen trầm khiến anh ta vẫn luôn sợ hãi của anh trai mình, tim đập thình thịch gọi.
Anh cả? Gọi ai? Người đàn ông trước mắt này? Tần Phi quay đầu nhìn Cố Văn Khải, thấy ánh mắt anh ta thật sự dừng lại trên người này thì lập tức xác nhận tiếng “anh cả” đó quả thật là gọi người đàn ông trước mặt, nói cách khác người đàn ông này chính là anh trai của Cố Văn Khải, Cố Dần. Lúc này Tần Phi nhớ lại những gì Cố Văn Khải nói trước đó rằng anh trai anh ta không “hiền lành dễ chịu” như vậy, lập tức hiểu ra – người đàn ông này không chỉ không hiền lành dễ chịu, dùng từ khắc nghiệt vô lễ để hình dung cũng không hề quá đáng.
Ngay khi Tần Phi đang lĩnh hội ý sâu xa dưới sự gợi ý trước đó của Cố Văn Khải, ánh mắt Cố Dần cũng từ chỗ Cố Văn Khải chuyển sang Tần Phi. Trí nhớ của Cố Dần hiển nhiên không tệ, cộng thêm việc hắn gặp Tần Phi cũng chỉ là chuyện hai ngày trước, cho nên hắn nhìn Tần Phi một lúc thì nhớ ra mình đã gặp ở đâu rồi.
Cố Dần liếc nhìn Tần Phi một cái, ánh mắt khẽ lóe lên.
Ngày đó người này đối diện với ánh mắt hắn, trong mắt người đó hắn nhìn thấy một loại tình cảm cực kỳ hoài niệm, thoáng qua rồi biến mất rất nhanh, nhưng Cố Dần vẫn nhìn rõ ràng, ánh mắt đó giống như hắn đã quen biết người này từ rất lâu rồi vậy. Nhưng Cố Dần có thể khẳng định, trước khi gặp anh ở tiệm sách, hắn thật sự chưa từng gặp người này.
Đương nhiên, chỉ có vậy thì Cố Dần có lẽ chỉ coi Tần Phi nhận nhầm người, chỉ là vẻ mặt Tần Phi khi lộ ra ánh mắt đó rất kỳ lạ, hơn nữa bản thân anh lại không nhận ra mình đã lộ ra loại ánh mắt đó, sau khi hoàn hồn mở miệng hỏi hắn, vẻ mặt liền trở nên nghi hoặc bình thường, cái khoảnh khắc lộ ra ánh mắt trước đó, tựa như chỉ là một nốt nhạc sai trong bản nhạc nhưng Tần Phi nhảy ra khỏi nốt nhạc sai đó lại khiến Cố Dần cảm thấy khó chịu mà không hiểu tại sao, thế là mở miệng liền châm biếm. Nhưng sau khi ra khỏi tiệm sách, Cố Dần không để chuyện này trong lòng nữa, không ngờ rằng, mới qua hai ngày, hắn lại gặp người này.
Ánh mắt Cố Dần dừng lại một lát, khẽ hừ một tiếng, rồi chuyển ánh mắt về phía Cố Văn Khải, mở miệng nói: “Vào đi.”
Cố Dần nói xong liền xoay người đi vào trong, Cố Văn Khải chờ hắn đi được năm bước mới thở phào nhẹ nhõm, làm động tác lau mồ hôi. Cố Dần chịu để bọn họ vào, vậy thì chứng minh hôm nay tâm trạng hắn không tệ. Chỉ là tâm trạng không tệ không có nghĩa là hắn sẽ dễ dàng đồng ý giải quyết vấn đề của Tần Phi, sau khi vào trong trận chiến khó khăn nhất mới bắt đầu, thuyết phục Cố Dần ra tay không phải là chuyện dễ dàng.
Trong lúc Cố Văn Khải đang suy nghĩ, Cố Dần đang đi phía trước thì dừng bước, nhìn về phía hai người còn chưa theo kịp, không kiên nhẫn nói: “Còn đứng đó làm gì? Định ở lại đó làm thần giữ cửa à?”
“Vào ngay đây!” Cố Văn Khải hoàn hồn, liền lập tức kéo Tần Phi đi vào trong.
Vào nhà, Cố Văn Khải lại đóng vai người hầu rót trà một lần nữa, ba người mới yên ổn ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Cố Văn Khải và Tần Phi ngồi cạnh nhau trên một chiếc sofa, Cố Dần ngồi đối diện bọn họ, vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn bọn họ.
“Khụ! Anh cả, là thế này... đây là bạn thân của em, tên là Tần Phi. Cậu ấy bắt đầu nhìn thấy những thứ ở âm giới từ một tháng trước, anh hai nói hồn phách cậu ấy bất ổn, đã dùng khu âm chú cho cậu ấy, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, cho nên muốn nhờ anh giúp xem thử.” Cố Văn Khải chủ động mở miệng nói sơ qua tình hình, đồng thời nói rõ lý do đến đây.
“Cậu nghĩ anh là một người hay làm việc thiện sao?” Cố Dần khẽ nhướng mí mắt, vẻ mặt không chút biểu cảm nói.
Cố Văn Khải gãi đầu, hỏi: “Phải trả thù lao sao?”
Cố Dần: “Cậu nghĩ anh thiếu tiền lắm à?”
Cố Văn Khải: “Tần Tiểu Phi là bạn của em...”
Cố Dần: “Nhưng cậu ta không phải bạn của anh.”
Cố Văn Khải muốn đập đầu vào tường, có một người anh trai ruột không hề thân thiện với em trai thật là đau khổ!
“Nói xong chưa?” Cố Dần nhìn vẻ mặt khổ sở của Cố Văn Khải, lạnh lùng mở miệng nói.
Cố Văn Khải: “Chưa...”
Cố Dần: “Vậy tiếp tục?”
Cố Văn Khải: “Để em nghĩ cách diễn đạt đã.”
Cố Dần cười nhạo một tiếng, đối với việc em ba của hắn có thể nghĩ ra lý lẽ gì để lay động hắn hoàn toàn không ôm hy vọng, quay sang nhìn Tần Phi vẫn luôn im lặng, mà người thật sự cần sự giúp đỡ của hắn lúc này đang ôm chén trà, chậm rãi nhấp trà, một chút cũng không vội.
Cố Dần nheo mắt lại, cảm thấy người này chướng mắt đến lạ, giống như cái lần ở tiệm sách anh giấu đi cái ánh mắt sai lệch kia vậy.
Cố Văn Khải nhận thấy ánh mắt của anh trai mình chuyển hướng, liền theo ánh mắt anh trai quay đầu lại, rồi nhìn thấy Tần Phi uống trà vẻ mặt nhàn nhã, anh ta bỗng nhiên không muốn đập đầu vào tường nữa, mà muốn tông đầu vào tường luôn.
Tuy nhiên, ngay khi trong lòng Cố Văn Khải vô cùng bi thương, Cố Dần đã mở miệng, hơn nữa rõ ràng là nói với Tần Phi: “Tôi có thể giúp cậu xem thử, nhưng – cậu có thể trả gì cho việc này?”
Tần Phi đặt chén trà sắp bị Cố Văn Khải bên cạnh trừng đến thủng lỗ xuống, nhàn nhạt nói: “Anh muốn gì?”
Khóe miệng Cố Dần khẽ cong lên, “Một ân tình.”