Nhân Gian Quỷ Thoại - Quá Giới

Chương 51: Nguyên Thanh 7

Chương Trước Chương Tiếp

Tác giả: Mộc Sanh

Editor: YingYing

Đầu tiên là Khương Húc biến mất không thấy bóng dáng, sau đó người nói là đi mua đồ uống Tần Phi cũng biến mất, gọi điện thoại hết lần này đến lần khác, cả hai người đều không nghe máy. Lúc nhóm Cố Văn Khải đang tụ tập ở vọng lâu lo lắng, Tống Mông vô tình liếc nhìn xuống đường núi, mắt nhìn thấy Cố Dần đang ôm Tần Phi chuẩn bị xuống núi.

“Nhìn kìa! Tần Tiểu Phi ở đằng kia kìa!”

Tống Mông giơ tay chỉ, một đám người bên cạnh cậu ta theo hướng cậu ta chỉ mà quay đầu nhìn, rồi hối hả chuyển đội hình về phía Cố Dần. Tống Mông chỉ nháy mắt hai cái, trong vọng lâu chỉ còn lại một mình cậu ta.

“Ê! Ê! Đợi tôi với!” Tống Mông lắc lư thân hình béo ú, vừa kêu vừa đuổi theo.

Cố Dần bị một đám người do Cố Văn Khải dẫn đến vây quanh, buộc phải dừng bước, khó chịu nhìn Cố Văn Khải. Nhưng Cố Văn Khải nhìn thấy Tần Phi rõ ràng đang hôn mê trong lòng hắn, liền hỏi trước: “Anh cả, Tần Phi sao vậy?”

Ánh mắt Cố Dần quét qua Tạ Triết và những người khác đang vây quanh cùng Cố Văn Khải, ôm Tần Phi hơi nghiêng người, vẻ mặt không chút cảm xúc nói: “Ngất rồi.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Cố Văn Khải nhíu mày.

Cố Dần lạnh lùng liếc nhìn Cố Văn Khải, nói: “Va đầu vào đâu đó.”

Ánh mắt Cố Văn Khải quét về phía trán nhẵn nhụi của Tần Phi: “…”

Tuy cạn lời với lý do của Cố Dần, nhưng Cố Văn Khải nhìn vẻ mặt anh cả, cũng biết Tần Phi phần lớn lại gặp phải đồ vật âm kia rồi. Mà hiện tại trước mặt bao nhiêu người như vậy, chuyện này lại không tiện nói rõ, Cố Dần liền tùy tiện bịa ra một lời nói dối.

“Không sao chứ?” Cố Văn Khải bất chấp sự tò mò của mọi người về câu “va đầu vào đâu đó” của Cố Dần, nhanh chóng chuyển sang câu hỏi tiếp theo mà mọi người quan tâm hơn.

“Không sao, lát nữa sẽ tỉnh lại thôi.” Cố Dần cụp mắt nhìn Tần Phi trong lòng nói.

“Vậy anh giao Tần Phi cho em đi, em đưa cậu ấy về.”

Cố Văn Khải vừa nói vừa đưa tay định đỡ Tần Phi trong lòng Cố Dần, lại bị Cố Dần tránh đi.

Cố Văn Khải: “???”

Cố Dần làm ngơ hai bàn tay đang vươn ra của Cố Văn Khải, lách qua người Cố Văn Khải, ôm Tần Phi đi ngang qua anh ta, đi xuống núi.

Cố Văn Khải: “!!!”

Nhìn bóng lưng Cố Dần khuất dần, Thẩm Vi ngơ ngác nói: “Anh trai cảnh sát Cố vậy mà bế công chúa ông chủ nam thần nhà mình kìa…”

Ánh mắt Tạ Triết khẽ lóe lên một chút, nói: “Trọng điểm không phải là tư thế bế, trọng điểm là ông chủ nhà mình bị bế đi rồi.”

“Mọi người tiếp tục tìm Khương Húc đi, tôi đi đòi Tần Tiểu Phi về.” Cố Văn Khải lau mặt, quay người đuổi theo Cố Dần.

Đã tìm được Tần Phi, nhưng còn một người mất tích nữa! Sau khi Cố Văn Khải rời đi, mọi người bắt đầu tiếp tục bàn bạc cách tìm Khương Húc. Chỉ có Tạ Triết vẫn luôn nhìn về hướng Cố Dần và Cố Văn Khải rời đi, nhớ đến Cố Dần ôm Tần Phi, cậu ta không khỏi nhíu mày – ánh mắt Cố Dần nhìn Tần Phi đã thay đổi rồi.

Cố Dần trước đây cũng từng lộ ra ánh mắt nghi ngờ yêu mến như vậy, nhưng lúc đó trong mắt Cố Dần nhiều hơn là sự do dự và giằng xé, còn bây giờ… do dự vẫn còn, nhưng lại có ý muốn tiến tới.

Có lẽ, cậu ta nên ngăn Cố Dần mang Tần Phi đi…

“Tạ Triết, cậu ngẩn người gì vậy?” Thẩm Vi dùng khuỷu tay huých nhẹ Tạ Triết.

Tạ Triết lắc đầu, “Không có gì.”

……

Cố Văn Khải một đường đuổi theo Cố Dần xuống núi, nhưng không thể đoạt lại Tần Phi từ tay Cố Dần, cũng không hỏi được Cố Dần rốt cuộc muốn mang Tần Phi đi đâu, bởi vì Cố Dần hoàn toàn làm ngơ anh ta.

Dưới chân núi, Cố Dần chặn một chiếc taxi, ôm Tần Phi ngồi vào ghế sau, rồi đóng cửa xe lại.

“Đợi đã, anh cả rốt cuộc muốn mang Tần Phi đi đâu vậy?” Cố Văn Khải đấm vào cửa kính xe hét lên, “Còn nữa, Khương Húc bị lạc trên núi anh biết không?” Cho nên bây giờ hắn nên đi tìm người yêu chuyển thế của hắn chứ không phải bắt cóc Tần Phi chứ!

Động tác Cố Dần trong xe khựng lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, “Cậu nói Khương Húc?”

Cố Văn Khải: “Đúng vậy!”

Cố Dần: “Vậy mọi người không cần tìm nữa, tôi đưa cậu ta về quê rồi.”

Cố Văn Khải: “Ý gì?”

Cố Dần không trả lời, điều chỉnh lại tư thế cho Tần Phi, rồi nói với tài xế taxi phía trước: “Lái xe.”

“Ơ? Ê! Em còn chưa lên xe! Anh mang Tần Phi đi đâu vậy? Em cũng đi nữa!”

Cố Văn Khải bám vào cửa sổ xe, vừa kêu vừa chạy, đuổi theo một đoạn đường dài, nhưng chiếc taxi cuối cùng vẫn không chút lưu tình mà bỏ đi. Cố Văn Khải chỉ có thể vội vàng vẫy một chiếc taxi khác, bảo tài xế bám theo chiếc xe phía trước, rồi gọi điện thoại cho Chu Tuấn, bảo cậu ta không cần tiếp tục tìm Khương Húc nữa.

Lời Cố Dần vừa nói anh ta tuy không hiểu rõ lắm, nhưng bây giờ ý Khương Húc đã không còn ở Quan Vân Phong nữa thì khá rõ ràng. Hơn nữa… nhìn vẻ mặt Cố Dần, cái người tên Khương Húc đó dường như có vấn đề…

Quả nhiên, những chuyện liên quan đến Cố Dần tốt nhất là đừng dính vào, toàn là những rắc rối và chuyện không thể hiểu nổi. Nhưng Tần Phi bị Cố Dần bắt đi như vậy, anh ta cũng không thể ngồi yên được. Hơn nữa cơn hôn mê của Tần Phi dù Cố Dần nói không sao, nhưng không biết nguyên nhân cụ thể, anh ta vẫn không thể yên tâm.

Cố Dần không đi đến nơi nào đặc biệt cả, hắn mang Tần Phi trực tiếp về nơi ở của hắn ở thành phố S.

Cố Dần ôm Tần Phi vào nhà, Cố Văn Khải giữ một khoảng cách, im lặng đi theo vào. Rồi Cố Văn Khải thấy Cố Dần ôm Tần Phi vào phòng mình, đặt người lên giường mình.

Cố Văn Khải trơ mắt nhìn Tần Phi nằm trên giường Cố Dần, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng liếc nhìn Quản gia Thiệu đi vào giúp đỡ, thấy ông lão vẻ mặt không đổi sắc, mắt không hề liếc ngang, Cố Văn Khải lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi.

“Quản gia Thiệu, đi lấy một chậu nước nóng, thêm chút muối.” Cố Dần nói với Quản gia Thiệu.

“Vâng, thiếu gia.” Quản gia Thiệu đáp một tiếng rồi lui ra khỏi phòng.

“Anh cả, rốt cuộc Tần Phi bị làm sao vậy?” Thấy Quản gia Thiệu đi ra ngoài, Cố Văn Khải đi thẳng vào vấn đề.

“Di chứng sau khi giải trừ chú ấn thuật dưỡng quỷ.” Cố Dần cụp mắt nhìn Tần Phi vẫn chưa tỉnh lại, chậm rãi nói, “Sau khi thuật dưỡng quỷ bị giải trừ một thời gian, hồn phách sẽ vẫn ở trạng thái bất ổn, bình thường không sao, nhưng khi bị xung đột với âm khí, sẽ ảnh hưởng đến ký ức khắc sâu trên hồn phách, nói một cách thông thường, chính là chấp niệm.” Mà chấp niệm của linh hồn, có thể là một hình ảnh nào đó, cũng có thể là một loại cảm xúc mãnh liệt, thời gian nảy sinh có thể đến từ kiếp này, cũng có thể truy ngược về mấy kiếp trước.

“Không có cách đối phó sao?” Cố Văn Khải hỏi.

“Anh tự khắc sẽ bảo vệ cậu ấy an toàn.”

Cố Văn Khải ngẩn người, kinh ngạc vô cùng với những lời Cố Dần nói ra, Cố Dần không phải là người dễ dàng nói ra những lời như vậy. Vậy rốt cuộc hắn và Tần Phi đã có quan hệ tốt đến mức nào rồi?

Những nghi ngờ trong lòng Cố Văn Khải cũng không hỏi ra, anh ta biết hỏi Cố Dần cũng không cho anh ta câu trả lời. Thấy Cố Dần không có ý định nói thê thì đành ra khỏi phòng, đi đến phòng khách rót nước uống, từ Quan Vân Sơn vất vả trở về, anh ta còn chưa kịp uống một ngụm nước nào.

Trong phòng, Cố Dần ngồi bên giường, nhìn một lúc Tần Phi đang hôn mê, móc từ trong túi ra viên đá hồn phách, khẽ nheo mắt.

Viên đá hồn phách này nói Tần Phi không phải Nguyên Thanh, nhưng hắn lại thường xuyên cảm thấy Tần Phi chính là Nguyên Thanh, ở trấn Thanh Thủy khi Tần Phi rơi vào trận mượn thế, cảm giác này đạt đến đỉnh điểm, lúc đó hắn hoàn toàn coi Tần Phi là Nguyên Thanh. Mà bây giờ, cảm giác lúc đó dường như đã trở thành dấu ấn, khiến hắn luôn cảm thấy Tần Phi chính là Nguyên Thanh.

Hơn nữa, trên đời này, ngoài Nguyên Thanh ra, còn ai có thể khiến hắn bất an như vậy.

Cố Dần ném viên đá hồn phách sang một bên, vén chăn trên người Tần Phi lên, hắn quyết định dùng cách của mình để xác minh Tần Phi có phải là Nguyên Thanh hay không.

Cố Văn Khải vừa uống xong một cốc nước, liền thấy Quản gia Thiệu bưng một chậu nước nóng từ bếp ra. Lúc này, vừa vặn chuông cửa vang lên.

“Quản gia Thiệu, bác đi mở cửa đi, nước nóng để cháu mang vào cho anh cả.” Cố Văn Khải nhận lấy chậu nước từ tay Quản gia Thiệu, đi về phía phòng Cố Dần. Khách của Cố Dần anh ta không biết nên tiếp đãi thế nào, vẫn là giao cho Quản gia Thiệu tiếp đãi thì tốt hơn.

Cửa phòng khép hờ, Cố Văn Khải bưng chậu nước nóng cũng không gõ cửa, trực tiếp dùng chậu nước đẩy cửa bước vào.

“Anh cả, nước nóng…” Cố Văn Khải vừa nói bốn chữ, liền nghẹn lại.

Anh ta nhìn thấy trên chiếc giường lớn trong phòng Cố Dần, Cố Dần đang quỳ một chân bên giường, áo Tần Phi đã bị cởi hết, Cố Dần còn đang cởi quần anh.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)