Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Thang máy dừng ở tầng một, cửa thang máy từ từ mở ra, Tần Phi đi theo Cố Văn Khải cùng vào thang máy, Cố Văn Khải bấm nút tầng mười hai, cửa thang máy đóng lại, thang máy bắt đầu đi lên.
Trong thang máy chỉ có Tần Phi và Cố Văn Khải, Tần Phi hơi ngước đầu nhìn con số tầng đang nhảy nhót trong thang máy, Cố Văn Khải lại nghiêng đầu nhìn Tần Phi, vẻ mặt rối rắm muốn nói lại thôi. Tần Phi nhìn thấy vẻ mặt của Cố Văn Khải qua hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy, quay đầu nhìn Cố Văn Khải, “Sao vậy?”
Cố Văn Khải gãi đầu, dường như nhất thời không biết nên dùng ngôn ngữ nào để diễn tả, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, mới thở dài một hơi, ngả người ra sau, dựa vào vách thang máy, lên tiếng hỏi: “Tần Tiểu Phi, cái cô bé mà cậu nói hôm qua, cậu nhìn thấy ở chiếc xe gặp nạn của Trương Kiếm Cường ấy... cô bé ấy là quỷ.”
Tần Phi ngẩn người, có chút kinh ngạc nhìn Cố Văn Khải. Tần Phi đoán cô bé đó có thể là quỷ, là bởi vì dạo này anh tiếp xúc với ma quỷ không ít, anh hiểu rõ cái cảm giác “gặp” phải đó. Mặc dù vào thời điểm nhìn thấy cô bé lần đầu tiên, vì chưa từng gặp phải con quỷ nào có hình thái rõ ràng như vậy, anh không thể lập tức đoán ra, nhưng sau đó lá bùa hộ mệnh trên người anh bị hư và phán đoán của Trương Tri Tân, cộng thêm tấm ảnh cô bé mà anh nhìn thấy từ chỗ Tống Mông, anh mới có thể khẳng định cô bé đó là quỷ. Nhưng – Cố Văn Khải làm sao biết được?
“Cậu đừng có mà không tin, trên đời này ma quỷ là có thật đấy...” Cố Văn Khải thấy Tần Phi ngơ ngác đứng đó, nhớ tới bạn thân của mình không tin vào chuyện ma quỷ, bỗng nhiên không biết nên nói tiếp thế nào.
“Không, không phải tớ không tin, tớ biết cô bé đó là quỷ, nhưng –” Tần Phi dừng một chút, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Cố Văn Khải, “Cậu làm sao biết?”
“Tớ biết là bởi vì tới là người nhà họ Cố... ừm? Chờ đã! Cậu nói cậu biết cô bé đó là quỷ, vậy cậu làm sao biết?”
Tần Phi: “...”
Cố Văn Khải: “...”
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, cuối cùng vẫn là Tần Phi lên tiếng giải thích trước.
“Khi tớ chuyển ra ngoài ở riêng cách đây một năm, mẹ tớ chẳng phải đã nhờ ông ba đến chăm sóc tớ sao? Ông ba ông ấy...” Tần Phi nghĩ nghĩ, rồi không chắc chắn nói, “Ông ba ông ấy là một đạo sĩ... chắc là vậy. Tớ bắt đầu gặp những thứ này từ một tháng trước, nên tớ biết cái cảm giác khi gặp phải những thứ này, mặc dù lúc đó không thể lập tức nhận ra nhưng hôm qua cậu nói với tớ ở hiện trường tai nạn không có cô bé đó, tớ đã có thể xác định người mình gặp phải là quỷ, không phải người.”
“Ra là vậy...” Cố Văn Khải gật đầu, sau đó bắt đầu giải thích nguyên nhân của mình, “Tớ biết cô bé đó là quỷ, là bởi vì tớ là người nhà họ Cố, cậu không phải người trong giới chắc không nghe nói đến nhà họ Cố chúng tớ. Dòng máu của người nhà họ Cố có thể thông linh, hỏi đường âm. Hôm qua tớ đến bệnh viện xem Trương Kiếm Cường và người nhà, tớ đã nhìn thấy cô bé mà cậu nói...”
Tần Phi giật mình, “Vậy tại sao cô bé đó lại chạy đến bệnh viện?”
“Bởi vì Trương Kiếm Cường đến bệnh viện.” Cố Văn Khải nói, “Cô bé đó đi theo Trương Kiếm Cường, Trương Kiếm Cường đến bệnh viện, cô bé đó đương nhiên cũng ở bệnh viện rồi, tớ đoán cái chết của cô bé đó có liên quan đến Trương Kiếm Cường. Chuyện con quỷ nhỏ đó cậu đừng bận tâm nữa, bây giờ vẫn nên nói đến vấn đề của chính cậu đi.”
Tần Phi ngơ ngác: “Vấn đề của tớ?”
“Đúng vậy! Vấn đề của cậu. Người bình thường có thể nhìn thấy quỷ không phải là chuyện tốt.” Cố Văn Khải nói, “Nhưng tớ lại không giỏi về phương diện này, vừa hay anh hai tớ hôm qua đến thành phố S, về phương diện huyền thuật quỷ đạo, anh ấy giỏi hơn tớ nhiều.”
Trong lúc Cố Văn Khải nói chuyện với Tần Phi, thang máy đã đến tầng mười hai. Cố Văn Khải dẫn Tần Phi đến trước cửa nhà mình, dùng chìa khóa mở cửa, rồi dẫn Tần Phi vào thư phòng, Tần Phi cũng nhìn thấy người mà hôm nay Cố Văn Khải muốn anh gặp.
Đó là một người đàn ông trông cực kỳ nho nhã, khi Tần Phi bước vào thư phòng, anh ta đang đứng trước kệ sách, cầm một cuốn sách lật xem. Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ta mới khép sách lại, quay đầu nhìn hai người bước vào. Ánh mắt anh ta lướt qua Cố Văn Khải, khi rơi vào người Tần Phi, đôi mắt phượng dài hẹp khẽ nheo lại, rồi lại đưa tay đẩy gọng kính không viền trên sống mũi, lộ ra nụ cười lịch sự: “Tần Phi?”
“Chào anh.” Tần Phi gật đầu với anh ta, coi như chào hỏi.
“Tôi tên là Cố Văn Thanh, là anh hai của Văn Khải, cậu có thể gọi tôi là anh hai giống như Văn Khải.” Anh hai của Cố Văn Khải vừa nói, vừa đặt cuốn sách trên tay trở lại kệ sách, sau đó đi đến ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn gần cửa thư phòng, nhìn Tần Phi nói, “Ngồi xuống trước đi.”
Tần Phi ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Cố Văn Thanh, Cố Văn Khải đi tới cũng ngồi xuống theo, chỉ là còn chưa ngồi vững, đã thấy Cố Văn Thanh liếc mắt nhìn hắn, “Văn Khải, đi pha trà.”
Cố Văn Khải bĩu môi, đứng dậy đi vào bếp pha trà.
“Văn Khải nói cậu có thể nhìn thấy những thứ thuộc về âm giới?” Cố Văn Thanh nhìn Tần Phi, trực tiếp đi vào chủ đề chính.
“Vâng.” Tần Phi gật đầu.
Cố Văn Thanh: “Là từ khi sinh ra đã có thể nhìn thấy, hay là sau này mới xuất hiện?”
Tần Phi nói: “Là bắt đầu từ một tháng trước, trước đó cũng không hẳn là nhìn thấy, chỉ là cảm nhận được sự tồn tại mạnh mẽ của thứ đó. Hôm qua ở hiện trường tai nạn, mới là lần đầu tiên thực sự nhìn thấy.”
“Là người dương gian, không có trường hợp đặc biệt, không nhờ đến ngoại vật mà có thể nhìn thấy những thứ thuộc về âm giới, chỉ có hai trường hợp. Một là trời sinh có một đôi mắt âm dương, đó là đôi mắt có thể nhìn thấy bất kỳ loại quỷ nào, hai là hồn phách bất ổn, cương hỏa quá thấp, dương khí không vượng, dẫn đến âm khí xâm nhập cơ thể, trường hợp này ban đầu đối với những hồn ma bình thường sẽ nhìn không rõ, chỉ có những loại chấp niệm mạnh mẽ mới có thể nhìn rõ.” Cố Văn Thanh chậm rãi nói, “Tình huống của cậu nghe có vẻ là trường hợp thứ hai.”
“Ban đầu đối với những hồn ma bình thường nhìn không rõ? Ý là sau này ngay cả những hồn ma bình thường cũng có thể nhìn rõ hình thái?”
“Không sai, sau này sẽ nhìn rõ, chỉ là đợi đến khi cậu nhìn rõ được, thì cậu cũng cách cái chết không xa rồi.” Cố Văn Thanh nói, “Trường hợp trước là bẩm sinh đã có đạo, chỉ cần có thể nắm vững tâm cảnh của mình thì không có gì đáng ngại, trường hợp sau thì một chân đã bước vào quỷ môn quan, chỉ cần sơ sẩy một chút, là mất mạng như chơi.”
“Em nhớ có một số người học huyền thuật, không có mắt âm dương, nhưng để có được khả năng nhìn thấy quỷ, cũng sẽ cố ý khiến hồn phách của mình bất ổn, tình trạng của Tần Tiểu Phi có lẽ cũng giống như những người đó nhỉ?” Cố Văn Khải bưng trà vào, đặt lên bàn trà trước mặt Tần Phi và Cố Văn Thanh, rồi xen vào nói.
“Cũng có trường hợp đó, nếu là trường hợp đó thì không khó giải quyết...” Cố Văn Thanh trầm ngâm một lát, nói: “Tần Phi, trước khi cậu có thể cảm nhận được sự tồn tại của quỷ, cậu có gặp phải chuyện gì đặc biệt không?”
“Chuyện đặc biệt?” Tần Phi nghĩ nghĩ, rồi lắc đầu nói: “Không có.”
Cố Văn Thanh lại hỏi: “Vậy thì mở rộng phạm vi thời gian ra một chút, cậu có gặp phải chuyện gì quỷ dị, cảm thấy không nên xảy ra, và bản thân cậu cảm thấy rất để ý không?”
Quỷ dị... không nên xảy ra... lại rất để ý?
Tần Phi nhíu mày nghĩ hồi lâu, mới lại lên tiếng: “Tôi quả thật có một chuyện rất để ý...”
Cố Văn Khải: “Là chuyện gì?”
“Vào mùa đông năm tôi tám tuổi, tôi đón Tết ở nhà ông nội dưới quê, sau khi đi chơi về tôi bị rơi xuống nước, nhưng tôi hoàn toàn không nhớ mình đã rơi xuống nước như thế nào, trước khi rơi xuống nước đã xảy ra chuyện gì.” Tần Phi cụp mắt nhìn hơi nước bốc lên từ ly nước trước mặt, “Lúc đó đầu tôi không bị va đập gì cả, nhưng không thể nhớ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mặc dù không nhớ ra gì cả... nhưng tôi cứ luôn cảm thấy lúc đó tôi có một chuyện rất quan trọng quên chưa làm.”
Cố Văn Thanh nghe xong, liền rơi vào trầm tư, hồi lâu không lên tiếng.
“Anh hai...” Cố Văn Khải không nhịn được thúc giục.
Ngón tay Cố Văn Thanh gõ nhẹ hai cái lên bàn trà, nói với Cố Văn Khải: “Lấy cho anh một ly nước lọc và một cây bút lông.”