Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
“Nói cách khác – bạn học Khương này muốn đến ứng tuyển?” Tạ Triết sau khi đặt ba tách cà phê nóng lên khay trước mặt ba người Tần Phi, một tay chống lên lưng ghế của Hà Thích Đông, thích thú quan sát Khương Húc.
“Ứng viên làm thêm số hai tương lai à…” Thẩm Vi từ quầy bar đi ra, ghé sát bên cạnh Tần Phi.
Gần năm giờ chiều thứ Năm, tiệm sách tạm thời không có khách ghé thăm. Tạ Triết và Thẩm Vi lúc này tiến lại gần, không chỉ đơn thuần là mang cà phê chào hỏi, họ đến để xem quá trình ứng tuyển của bạn học Khương. Dù sao rảnh rỗi cũng chẳng có việc gì làm, chi bằng góp vui.
Tần Phi quay đầu nhìn Tạ Triết và Thẩm Vi, hai người vô tội nháy mắt với cậu, nhất quyết không chịu đi. Tần Phi bật cười, không nói gì nữa, mặc kệ họ vây xem.
Tần Phi quả thật đã nói muốn tìm thêm một người làm thêm, chỉ là rất ít khi anh nảy sinh cảm giác bài xích với người khác, nhưng bây giờ đối với Khương Húc anh lại luôn có một cảm giác khó chịu mơ hồ, là anh quá nhạy cảm sao? Người này rõ ràng chỉ là một sinh viên đại học bình thường…
Tuy nhiên người này là do Hà Thích Đông dẫn đến, mà lúc này Hà Thích Đông đang dùng vẻ mặt như cún con, đầy mong đợi nhìn anh. Tóm lại, cứ hỏi tình hình trước đã.
“Trước đây cậu có kinh nghiệm làm việc tương tự không, không nhất thiết phải ở những nơi như tiệm sách, nhân viên bán hàng hay phục vụ cũng được.” Tần Phi hắng giọng, nhìn Khương Húc hỏi.
Khương Húc lắc đầu, “Trước đây em chưa từng đi làm thêm, nhưng em học rất nhanh, sẽ không làm phiền ông chủ đâu ạ.”
“Ông chủ, em sẽ chịu trách nhiệm dạy cậu ấy!” Khương Húc vừa nói xong, Hà Thích Đông đã tích cực nói.
“Đến bản thân còn vụng về làm không xong, cậu còn dạy người ta?” Tạ Triết cầm khay gõ vào đầu Hà Thích Đông.
“Các cậu thi xong là được nghỉ đông rồi đúng không?” Tần Phi hỏi.
“Dạ! Còn một tuần nữa.” Hà Thích Đông đẩy tay Tạ Triết đang đặt trên đầu mình ra.
“Tiệm sách nghỉ Tết sau tháng Giêng.” Tần Phi nói, “Hay là thế này nhé, Khương Húc cậu nghỉ đông xong đến tiệm sách thử làm vài ngày, nếu được thì học kỳ sau cậu có thể đến quán làm thêm.”
“Vâng ạ, cảm ơn ông chủ.” Khương Húc nói.
Sau khi thống nhất thời gian thử việc, Khương Húc để lại thông tin liên lạc cho Tần Phi, vừa định cùng Hà Thích Đông rời đi, chuông cửa tiệm sách vang lên, sau đó tiếng bước chân từ lối đi giữa các kệ sách truyền đến.
“Có khách đến.” Tạ Triết đặt khay lên quầy bar, đi về phía lối đi, khi nhìn thấy người đến thì khựng lại một chút, rồi mới nói, “Là anh à! Lại đến tìm ông chủ chúng tôi?”
“Tạ Triết, ai tìm ông chủ?” Thẩm Vi vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Cố Dần từ lối đi bước ra, nụ cười lập tức cứng lại, lông mày nhíu chặt.
Cố Dần, ấn tượng đầu tiên của Thẩm Vi về hắn thực sự quá tệ, cho nên trong mắt Thẩm Vi, hắn là một người không được chào đón.
Với tư cách là nhân viên chính thức của tiệm sách, Thẩm Vi và Tạ Triết đều không có ý định chào đón nồng nhiệt sự xuất hiện của Cố Dần, ngược lại Khương Húc khi nhìn thấy Cố Dần, hai mắt liền sáng lên, sau đó cười chào đón.
“Anh Cố, sao anh lại đến đây?”
“Cậu chạy đến cái chỗ này làm gì?” Cố Dần cụp mắt nhìn Khương Húc, không đáp mà hỏi ngược lại.
“Do Thích Đông giới thiệu việc làm thêm, học kỳ sau em muốn làm ở đây.” Khương Húc nói.
“Chỗ như này có gì tốt?” Cố Dần cười khẩy một tiếng, “Cậu muốn làm thêm tôi có thể giúp cậu tìm chỗ tốt hơn.”
Tần Phi: “…”
“Nhưng mà, em đã nói chuyện với ông chủ rồi…” Khương Húc khó xử quay đầu nhìn Tần Phi.
Từ khi Cố Dần bước vào, ánh mắt Tần Phi vẫn vô thức rơi trên người Cố Dần, mãi đến khi Khương Húc nhìn anh, anh mới đột ngột hoàn hồn, nói: “Nếu có chỗ tốt hơn thì không đến chỗ chúng tôi cũng không sao.”
Cố Dần liếc nhìn Tần Phi, hơi nhíu mày, nhưng không nói gì, quay người đi ra ngoài, “Khương Húc, đi thôi.”
“Ông chủ, xin lỗi anh.” Khương Húc áy náy cười với Tần Phi, “Người kia… là người em thích, em không muốn anh ấy không vui, làm phiền anh rồi.”
Khương Húc nói xong, vội vã đuổi theo Cố Dần, cùng Cố Dần rời khỏi quán sách.
Thẩm Vi: “Thích… thích…”
Tạ Triết: “Người…thích… ?!”
Thẩm Vi và Tạ Triết nhìn nhau.
Thẩm Vi: “Khụ! Không phải ý tôi nghĩ đâu nhỉ?”
Tạ Triết: “Tôi thấy có lẽ chính là ý cô nghĩ…”
Thẩm Vi: “Vậy nói Khương Húc… là gay?”
Tạ Triết: “Ừ nhỉ?”
Thẩm Vi và Tạ Triết đồng loạt chuyển ánh mắt sang Hà Thích Đông, Khương Húc là bạn của cậu ta, cậu ta chắc chắn biết gì đó chứ? Bất quá, đáng tiếc là người đáng lẽ phải biết gì đó kia, lúc này đang ngơ ngác nhìn về hướng Khương Húc rời đi, trông còn bị sốc hơn cả họ.
Thẩm Vi và Tạ Triết đều cạn lời, chuyển sang nhìn Tần Phi. Lại thấy Tần Phi cũng giống như Hà Thích Đông đang nhìn về hướng lối đi, vẻ mặt trầm tư, không biết đang nghĩ gì.
“Ông chủ, anh đang nghĩ gì vậy?” Thẩm Vi đưa tay huơ huơ trước mắt Tần Phi, ra hiệu cho anh hoàn hồn.
“Tôi vẫn cảm thấy Cố Dần rất quen mắt…” Tần Phi nói.
Thẩm Vi kỳ lạ nhìn Tần Phi, “Ông chủ, anh quen Cố Dần cũng một thời gian rồi, lạ mắt mới không đúng chứ?”
“Không phải ý này, ý tôi là hình như tôi đã gặp anh ấy từ rất lâu trước đây…”
So với cảm giác quen thuộc thoáng qua khi lần đầu gặp Cố Dần ở tiệm sách, cảm giác quen thuộc khi vừa gặp Cố Dần vừa rồi còn mãnh liệt hơn nhiều. Hơn nữa, cảm giác quen thuộc này lại có một sự khác biệt kỳ diệu so với sự quen thuộc thoáng qua ban đầu.
Trước đây anh cho rằng cảm giác quen thuộc với Cố Dần đến từ khoảng thời gian anh bị mất trí nhớ, nhưng khi vừa gặp Cố Dần, anh lại cảm thấy hình như mình đã quen Cố Dần từ một quá khứ xa xôi hơn.
Nhưng, khoảng thời gian Tần Phi mất trí nhớ là năm anh tám tuổi, nếu xa xôi hơn năm anh tám tuổi....Chỉ là – ký ức xa xôi hơn tám tuổi, chẳng lẽ là ký ức thời thơ ấu?
Tần Phi cảm thấy dù trí nhớ của mình luôn rất tốt, nhưng nói mình nhớ chuyện từ khi còn bé xíu, thì cũng hơi quá đáng. Dù anh thật sự có thể nhớ chuyện sớm như vậy, cũng không thể có cảm giác quen thuộc mãnh liệt như vậy với Cố Dần. 12 năm trước, Cố Dần vẫn còn là một thằng nhóc con, phiên bản Cố Dần đó làm sao có thể gợi lên cảm giác quen thuộc mãnh liệt như vậy trong anh được.
Tần Phi nghĩ đến đầu óc rối như tơ vò, vẫn không đưa ra được kết luận chắc chắn nào, cuối cùng chỉ có thể quy kết tất cả những điều đó đều chỉ là ảo giác do anh tự tưởng tượng ra.
Trong lúc Tần Phi ngẩn người nghĩ về cảm giác quen thuộc kỳ lạ với Cố Dần, Hà Thích Đông thất thần rời đi, Thẩm Vi liền ghé sát bên Tạ Triết, khẽ hỏi: “Cái cậu Khương kia thật sự thích đàn ông đúng không?”
Tạ Triết: “Chắc là vậy.”
Thẩm Vy: “Vừa nãy cậu ta nói vậy trước mặt Cố Dần, Cố Dần vậy mà không nói gì, cậu nói Cố Dần có phải cũng thích Khương Húc không?”
“Tôi nghĩ là…” Tạ Triết sờ cằm, gật đầu, rồi lại nghiêng đầu nhìn Thẩm Vi, “Tôi nói này, cô quan tâm chuyện này làm gì?”
“Phát hiện Cố Dần thích đàn ông, hơn nữa đã có người thích rồi, tôi có thể yên tâm rồi!” Thẩm Vi nói.
“Cô yên tâm cái gì chứ?” Tạ Triết kỳ lạ nhìn Thẩm Vi.
Thẩm Vi lén liếc nhìn Tần Phi, lại hạ thấp giọng, “Cậu quên chuyện Cố Dần đến mượn ông chủ chúng ta lần trước rồi sao? Lúc đó tôi đã cảm thấy ánh mắt hắn nhìn ông chủ chúng ta không đúng lắm. Nhưng bây giờ hắn đã có người thích rồi, sẽ không đến dụ dỗ ông chủ chúng ta nữa đâu.”
“Vậy à…” Tạ Triết liếc nhìn Tần Phi, tán đồng gật đầu, “Nghe cô nói vậy, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.”
Thời gian thấm thoát thoi đưa đã một tuần, Tần Phi nhờ Cố Văn Khải nói với Cố Dần chuyện mời cơm, không biết là Cố Văn Khải không truyền đạt, hay là bị Cố Dần cố ý bỏ qua, trong khoảng thời gian này Tần Phi không gặp lại Cố Dần. Cố Dần không mang điện thoại di động, Tần Phi không có cách nào liên lạc với hắn, còn việc đến chỗ ở của Cố Dần tìm hắn, lại có vẻ quá đường đột. Cho nên, kế hoạch mời Cố Dần ăn cơm ban đầu, cứ thế bị gác lại.
Thành phố S là một thành phố nhỏ, đi trên đường, tỷ lệ tình cờ gặp người quen vẫn khá cao. Buổi sáng Tần Phi ra khỏi nhà đi đến tiệm sách, liền tình cờ nhìn thấy Cố Dần.
Hôm đó là thứ Bảy, không có cảnh dân văn phòng chen chúc, lưu lượng xe cộ có vẻ thưa thớt, cho nên Tần Phi từ xa đã nhìn thấy Cố Dần ở bên kia đường.
Cố Dần không đi một mình, đi cùng hắn còn có Khương Húc. Khương Húc vừa đi, vừa nghiêng đầu nhìn Cố Dần bên cạnh, dường như nói gì đó với hắn, Cố Dần dừng bước. Sau đó Tần Phi thấy Khương Húc giúp Cố Dần chỉnh lại khăn quàng cổ, hai người mới tiếp tục đi về phía trước.
Hai người không nhìn thấy Tần Phi ở bên kia đường, rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt Tần Phi.
Sau khi không nhìn thấy hai người nữa, Tần Phi mới chậm rãi tiếp tục đi về phía tiệm sách, trong đầu lại luôn nghĩ đến Cố Dần và Khương Húc. Trước đây Khương Húc ở tiệm sách đã nói thích Cố Dần, phần lớn là thích kiểu người yêu, mà lúc đó Cố Dần có mặt lại không nói gì, vậy hai người này thật ra là thích nhau sao? Lại kết hợp với những gì vừa thấy… ừm, hai người này thật sự đang hẹn hò sao?
Tần Phi vừa nghĩ vừa đi về phía trước, sau khi đi qua một con hẻm nhỏ giữa các cửa hàng, đột nhiên dừng bước, quay lại đi đến đầu con hẻm nhỏ, vẻ mặt cạn lời nhìn người đang thu mình trong con hẻm.
“Chào buổi sáng! Tần Tiểu Phi.” Người đang thu mình trong hẻm vẫy tay chào Tần Phi.
“Cảnh sát Cố, cậu làm gì trong đó vậy?” Vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn Cố Văn Khải trong hẻm.
Cố Văn Khải thò đầu ra khỏi miệng hẻm, ngó nghiêng một hồi, mới từ trong hẻm bước ra, phủi phủi vạt áo, nói: “Tớ không làm gì cả.”
“Cậu đang theo dõi Cố Dần.” Tần Phi không phối hợp với hành động che đậy vụng về của Cố Văn Khải, trực tiếp vạch trần hành vi của anh ta, rồi lại truy hỏi, “Cậu theo dõi anh ta làm gì?”
Cố Văn Khải nhìn về hướng Cố Dần và Khương Húc rời đi, chỉnh lại sắc mặt, nói: “Thật ra anh cả tớ gần đây lấy từ nhà chính mấy món đồ là đá khắc chú ấn mà anh ấy làm cách đây mấy năm, mấy thứ đó đều là đồ nguy hiểm, cho nên luôn được cất giữ ở nhà chính, nhưng bây giờ lại bị động đến. Cho nên tớ mới âm thầm đi theo anh cả, muốn xem gần đây anh ấy tiếp xúc với người đặc biệt nào.”
“Nhưng giờ nhìn thấy người vừa đi cùng anh cả tớ, tớ nghĩ tớ hiểu tại sao anh ấy lại động đến mấy thứ đó rồi.” Cố Văn Khải nói.
“Người vừa đi cùng anh cả cậu? Khương Húc? Cậu ta sao vậy?” Tần Phi hỏi.
“Người đó tên là Khương Húc sao? Người đó là người yêu tiền kiếp mà anh cả tớ vẫn luôn tìm kiếm, khả năng cao là anh cả vì bảo vệ cậu ta mới động đến những thứ nguy hiểm đó.”