Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Việc Cố Dần xuống xe giữa đường là vì hắn vô tình nhìn thấy một thanh niên, một thanh niên có ngoại hình cực kỳ giống Nguyên Thanh trong ký ức của hắn, tuổi trông khoảng giữa thiếu niên và thanh niên.
Chàng thanh niên kia xách một chiếc túi mua sắm lớn đựng đầy đồ, trên đó in tên siêu thị, rõ ràng là vừa đi siêu thị gần đó về.
Cố Dần giữ một khoảng cách không gần không xa, chậm rãi đi theo sau chàng thanh niên kia. Sau khi rẽ qua ngã tư, chàng thanh niên đi đến trạm xe buýt bên kia đường, xem bảng thông tin rồi bắt đầu đợi xe buýt.
Cố Dần không lập tức đi theo, mà đứng bên lề đường, im lặng nhìn chàng thanh niên ở trạm xe đối diện. Khi nhìn kỹ như vậy, chàng thanh niên kia càng giống Nguyên Thanh hơn, không chỉ là sự tương đồng về dung mạo, mà còn cả thần thái, khí chất…
“Nguyên Thanh…” Cố Dần khẽ gọi tên Nguyên Thanh, ánh mắt nhìn chàng thanh niên đối diện chợt trở nên sâu thẳm.
……
Khi Cố Văn Khải đến bệnh viện, bước vào phòng bệnh của Tần Phi, Tần Phi đang nheo mắt dựa vào đầu giường. Khi Cố Văn Khải đẩy cửa bước vào, phát ra một tiếng động nhẹ, mí mắt Tần Phi khẽ run rẩy, rồi nhanh chóng mở mắt, ngước nhìn Cố Văn Khải.
Cố Văn Khải thấy Tần Phi nhìn mình, vừa định lên tiếng chào, lại đột ngột ngẩn người khi ánh mắt chạm nhau, lời chào nghẹn lại ở cổ họng vì một thoáng do dự.
Người đang dựa vào giường bệnh là Tần Phi, nhưng đôi mắt kia lại trông không giống Tần Phi chút nào. Đôi mắt vốn dịu dàng, như bị mực nhuộm đen kịt, trở nên u ám và sâu thẳm. Tần Phi như vậy trông lạ lẫm vô cùng, khiến Cố Văn Khải trong một khoảnh khắc thậm chí còn có ảo giác người đang ngồi trên giường bệnh không phải là Tần Phi.
Nhưng đó chỉ là ảo giác, người này quả thật là Tần Phi, anh ta quen biết Tần Phi bao nhiêu năm, căn bản không thể nhận lầm. Chẳng lẽ là bị thứ gì đó bẩn thỉu ám rồi?
“Tần Phi?” Cố Văn Khải thăm dò gọi một tiếng, còn cúi người đưa tay huơ huơ trước mắt Tần Phi.
Ngay khi Cố Văn Khải lên tiếng, vẻ sâu thẳm như mực trong mắt Tần Phi liền tan biến, trở lại dáng vẻ mà Cố Văn Khải quen thuộc.
“Cậu làm gì vậy?” Tần Phi giơ tay đẩy tay đang huơ huơ trước mắt mình ra.
“Vừa nãy cậu… bị cái gì ám à?” Cố Văn Khải vừa nói, vừa quan sát Tần Phi. Tần Phi trông chỉ có vẻ mặt hơi tái nhợt, đó là vì anh đang ốm, không có cảm giác bị ám.
“Ám?” Tần Phi hoang mang nhìn Cố Văn Khải.
“Cậu không cảm thấy có gì không đúng sao?” Cố Văn Khải hỏi.
“Không có.” Tần Phi lắc đầu.
“Vậy vừa nãy cậu nhìn tớ rồi nghĩ gì vậy? Ánh mắt cậu…” Cố Văn Khải dừng lại một chút, tìm một từ hình dung mà anh ta cảm thấy thích hợp, “Ừm, đặc biệt sâu xa.”
“Không nghĩ gì cả.” Tần Phi nói.
Cố Văn Khải: “…” Vậy vừa nãy chỉ là đang ngẩn người thôi sao? Ngẩn người đến mức sâu xa như vậy liệu có tốt không?
“Cái hộp gỗ trên tay cậu là…?” Ánh mắt Tần Phi chuyển đến chiếc hộp gỗ mà Cố Văn Khải đang kẹp dưới cánh tay, lên tiếng hỏi.
“Cái này à? Anh cả tới đã tìm đủ cho cậu nguyên liệu giải chú.” Cố Văn Khải đặt chiếc hộp gỗ lên chiếc bàn cạnh giường Tần Phi, “Anh ấy vốn định tự mình đến giúp cậu giải chú, nhưng không biết trên đường đến anh ấy nhìn thấy cái gì, giữa đường xuống xe chạy đi rồi, nhiệm vụ giải chú cho cậu liền ném cho tớ. Cách thì anh ấy viết cho tớ rồi, nhưng tớ còn phải nghiên cứu một chút.”
Cố Văn Khải vừa nói vừa kéo chiếc ghế bên giường bệnh ngồi xuống, lấy ra tờ giấy nhớ mà Cố Dần viết cách giải chú từ trong túi áo, định bắt đầu nghiên cứu học tập. Chỉ là Cố Văn Khải còn chưa kịp xem xong, khóe mắt đã thấy cửa phòng bệnh khép hờ bị đẩy ra, mẹ Tần bước vào. Cố Văn Khải vội vàng nhét tờ giấy nhớ trở lại túi, đứng dậy lễ phép chào mẹ Tần.
Có mẹ Tần ở đó, Cố Văn Khải cũng không tiện tiếp tục nghiên cứu cách giải chú, may mà Tần Phi đã hoàn toàn hết sốt, buổi sáng truyền dịch xong là có thể về rồi.
Bệnh viện không phải là nơi thích hợp để giải chú, cho nên Cố Văn Khải sau khi đưa Tần Phi và mẹ anh về thì ở lại, định giúp Tần Phi giải chú rồi mới đi.
Mẹ Tần cả đêm trông Tần Phi không ngủ, bây giờ Tần Phi đã hoàn toàn hết sốt, lại có Cố Văn Khải ở bên cạnh, mẹ Tần mới về phòng nghỉ ngơi. Trong phòng Tần Phi chỉ còn lại Tần Phi và Cố Văn Khải, Cố Văn Khải cuối cùng cũng có cơ hội xem xong cách giải chú mà Cố Dần đưa cho anh ta.
Cách giải chú quả thật như Cố Dần nói, không hề khó khăn. Pháp khí và nguyên liệu Cố Dần đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ cần vẽ trận pháp theo mẫu trên giấy nhớ, đặt pháp khí và nguyên liệu giải chú vào vị trí tương ứng trong trận pháp, rồi để Tần Phi đứng vào trận là được.
Cố Văn Khải lục lọi trong phòng Tần Phi tìm được tờ giấy trắng lớn, trải lên bàn làm việc, sau đó dùng bút lông chấm mực, một hơi vẽ xong trận pháp phù chú. Đợi mực trên giấy khô hoàn toàn, Cố Văn Khải trải tờ giấy đã vẽ phù chú lên sàn nhà, rồi bắt đầu tỉ mỉ làm theo vị trí mà Cố Dần viết trên giấy nhớ, lần lượt đặt pháp khí và những nguyên liệu trông giống như viên đá nhỏ từ trong hộp gỗ lên trên.
Bố trí xong trận pháp phù chú, Cố Văn Khải mơid bò dậy từ sàn nhà, vẫy tay với Tần Phi đang ngồi bên giường nhìn anh ta loay hoay, “Xong rồi, cậu đứng lên đây đi.”
Tần Phi đặt chiếc cốc trà đang cầm trên tay xuống tủ đầu giường, đi đến trước tờ giấy trắng vẽ trận pháp phù chú, cởi dép lê, chân trần bước lên vị trí mà Cố Văn Khải chỉ định.
Đợi Tần Phi đứng vững, Cố Văn Khải lại đối chiếu với quy trình trên giấy nhớ kiểm tra lại một lần, rồi bắt đầu niệm chú với Tần Phi.
“Phụt!” Tần Phi nhìn Cố Văn Khải đang đứng cách đó ba bước, lẩm bẩm niệm chú, nhịn rồi lại không nhịn được, bị cái vẻ thần côn khác người này chọc cười.
Cố Văn Khải bị ngắt quãng niệm chú trừng mắt nhìn Tần Phi, nghiến răng: “Cười cái gì mà cười?”
“Xin lỗi, không nhịn được…” Tần Phi khoanh tay, cố nén tiếng cười, khiến vai anh không ngừng run rẩy, “Chỉ là cảm thấy… cảm giác kỳ lạ quá.” Dù biết là đang giải chú, nhưng khí chất của Cố Văn Khải thật sự quá trái ngược với sự nghiệp thần côn, dù anh ta đang có vẻ mặt nghiêm túc niệm chú, nhưng vẫn trông đặc biệt buồn cười.
“Fuck! Điểm cười của cậu có cần thấp đến vậy không hả?” Cố Văn Khải liếc nhìn Tần Phi, nhưng cũng không giận, chỉ cảnh cáo anh không được lên tiếng nữa, rồi lại bắt đầu niệm chú.
Quá trình giải chú diễn ra rất nhanh, chưa đến năm phút, Cố Văn Khải đã niệm chú xong, nhìn thoáng qua những nguyên liệu giải chú trên trận pháp đã biến thành một đống đá vụn, tuyên bố việc giải chú đã hoàn thành.
“Có cảm giác gì đặc biệt không?” Cố Văn Khải hỏi Tần Phi vừa bước ra khỏi trận pháp phù chú.
“Không có cảm giác gì đặc biệt.” Tần Phi lắc đầu.
“Anh cả tớ nói, nếu mấy viên đá nhỏ giải chú này vỡ hết thì giải chú thành công.” Cố Văn Khải ngồi xổm trước tờ giấy trắng vẽ trận pháp phù chú, nghịch nghịch mấy viên đá vụn trên đó, không thấy một viên đá nhỏ nào còn nguyên vẹn, “Nếu anh cả tớ nói vậy thì chắc không có vấn đề gì rồi.”
“Cậu rất tin Cố Dần?” Tần Phi nhìn Cố Văn Khải thu dọn đồ trên đất, bắt đầu bỏ vào hộp gỗ, hỏi.
“Tuy không muốn thừa nhận, nhưng cái tên kia quả thật đáng tin cậy trong chuyện thông âm hỏi quỷ.” Cố Văn Khải đóng sầm nắp hộp gỗ lại, “Nhưng cũng chỉ có mặt này và duy nhất một mặt này thôi!”
Tần Phi cười cười, nói: “Chuyện lần trước ở trấn Thanh Thủy… giúp tớ nói lời cảm ơn với Cố Dần nhé, hôm nào tớ mời anh ấy ăn cơm.”
Trấn Thanh Thủy… Nghe thấy ba chữ này, vẻ mặt Cố Văn Khải khẽ khựng lại. Ở trấn Thanh Thủy, đối với Tần Phi mà nói là một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Những thứ khác không nói, sự đả kích tinh thần mà Trương Tri Tân mang lại cho anh tuyệt đối không nhỏ, dù Tần Phi không nói gì. Cố Văn Khải sau khi đồng ý giúp Tần Phi chuyển lời cho Cố Dần, thì không tiếp tục chủ đề liên quan đến trấn Thanh Thủy nữa. Hiện tại, chủ đề này, đối với Tần Phi mà nói, vẫn chưa phải là thứ có thể tùy tiện nói ra.
Cơn bệnh này của Tần Phi đến dữ dội, nhưng lại khỏi nhanh một cách bất ngờ. Ở nhà dưỡng bệnh hai ngày, ngoài việc cơ thể còn hơi suy nhược ra, đã không còn gì đáng ngại nữa. Qua tiết Tiểu Hàn, Tần Phi cuối cùng cũng được mẹ Tần cho phép đến tiệm sách.
Hôm đó là thứ Năm, Hà Thích Đông phải đi học, trong tiệm sách chỉ có Thẩm Vy và Tạ Triết. Buổi chiều tiệm sách không có mấy khách, hai người thấy Tần Phi, trước tiên hỏi han tình hình sức khỏe của Tần Phi, sau đó Thẩm Vi bắt đầu kể cho Tần Phi nghe những chuyện xảy ra ở tiệm sách trong khoảng thời gian này. Tiệm sách không xảy ra chuyện gì bất ngờ, đa phần đều là mấy chuyện bát quái của khách đến tiệm.
Thẩm Vi nói rất hăng say, Tần Phi cũng mặc kệ cô luyên thuyên bên tai mình. Tạ Triết đang nhắn tin WeChat với ai đó, thỉnh thoảng chen vào vài câu. Trong lúc Thẩm Vi buôn chuyện, lén liếc nhìn điện thoại của Tạ Triết, muốn xem cậu ta đang nhắn tin với ai. Kết quả thất vọng phát hiện, Tạ Triết đang nhắn tin với con cún đại học Hà Thích Đông.
Vừa qua bốn giờ chiều, Hà Thích Đông hôm nay vốn không cần đến tiệm sách làm thêm lại chạy đến quán, còn dẫn theo một bạn học nam.
“Ông chủ, giới thiệu một chút, đây là bạn mới quen của em, Khương Húc.” Hà Thích Đông kéo người bạn học đi cùng, chạy đến trước chỗ ngồi quen thuộc của Tần Phi giới thiệu.
Tần Phi ngước mắt nhìn Khương Húc, đó là một thanh niên có vẻ ngoài hiền lành, khí chất ôn hòa vô hại, thuộc loại người có thể tạo thiện cảm cho người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ là khi Tần Phi nhìn thấy cậu ta, không hiểu sao lại không nảy sinh nhiều thiện cảm, còn mơ hồ có một cảm giác bài xích.
“Chào cậu.” Dù Khương Húc không tạo được thiện cảm cho Tần Phi, Tần Phi vẫn mỉm cười chào cậu ta.
“Chào anh.” Khương Húc gật đầu với Tần Phi, đáp lại cậu bằng một nụ cười.
“Ngồi đi.” Tần Phi nói.
Khương Húc gật đầu, ngồi xuống vị trí đối diện Tần Phi. Hà Thích Đông tùy tiện kéo một chiếc ghế, ngồi bên tay phải Tần Phi.
“Ông chủ, Khương Húc học kỳ sau muốn đi làm thêm, không biết chỗ anh còn tuyển người không ạ.” Đợi hai người ngồi xuống, Hà Thích Đông không đợi Khương Húc mở miệng, liền đi thẳng vào vấn đề.