Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Tần Phi sau khi tham dự tang lễ của Trương Tri Tân, tối hôm đó về là bắt đầu sốt.
Hình như những tổn thương về thể xác và tinh thần bị kìm nén suốt đêm ở trấn Thanh Thủy đồng loạt bùng phát. Cơn sốt cao do cảm lạnh này đến rất dữ dội, đợi mẹ Tần nấu xong bữa tối lên lầu gọi Tần Phi, cả người Tần Phi đã sốt đến mất ý thức. Mẹ Tần sợ hãi vội vàng gọi xe cứu thương, đưa Tần Phi đến bệnh viện.
Tình trạng của Tần Phi rất tệ, sốt cao liên tục không hạ, mãi đến nửa đêm về sau, dưới tác dụng của thuốc, nhiệt độ cơ thể mới có dấu hiệu giảm rõ rệt, chỉ là người vẫn chưa tỉnh hẳn.
Mẹ Tần ngồi bên giường bệnh của Tần Phi, nắm lấy bàn tay anh đặt trong chăn, mắt đỏ hoe nhìn Tần Phi đang hôn mê. Tần Phi quả thật thường xuyên bị bệnh, nhưng bệnh đến hôn mê thì chỉ có năm anh tám tuổi rơi xuống sông băng vào mùa đông năm đó. Có lẽ chính lần Tần Phi hôn mê cận kề cái chết đó đã để lại bóng ma tâm lý cho mẹ Tần, bây giờ Tần Phi tuy đã bắt đầu hạ sốt rồi, nhưng không thấy anh mở mắt, mẹ Tần luôn cảm thấy lo sợ, sợ chỉ một thoáng lơ đãng, Tần Phi sẽ ngừng thở.
Mẹ Tần canh giữ Tần Phi mà trong lòng đầy lo lắng, còn Tần Phi được mẹ canh giữ lại chìm sâu vào giấc mơ.
Đó là một sân chùa cổ kính, Tần Phi đứng dưới bậc thềm bên cạnh sân, bên phải anh là một dãy thiền phòng, cửa sổ đều đóng kín. Bên trái là khoảng sân trống trải, không có gì cả, chỉ có một cây táo tàu mọc cách anh không xa. Trời âm u, gió lạnh thổi, trên cành táo tàu còn sót lại những chiếc lá khô không chịu lìa cành, run rẩy trong gió lạnh, trông có chút thê lương.
Tần Phi nhìn chằm chằm vào những chiếc lá khô lay động trên cây táo tàu một lúc, liền nghe thấy một tiếng bước chân khe khẽ.
Tần Phi theo tiếng nhìn lại, anh thấy một vị sư mặc áo xám đang đi về phía mình. Vị sư kia có khuôn mặt hiền hòa vô hại, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm không thấy đáy, nhìn vào lại khiến người ta buồn bã khó kìm nén.
Vị sư kia dường như không nhìn thấy Tần Phi, ông đi xuyên qua khoảng sân trống trải, đi thẳng qua trước mặt Tần Phi, từng bậc từng bậc bước lên thềm, rồi dừng lại trước cửa thiền phòng đối diện bậc thềm, gọi một tiếng sư phụ, sau khi nghe thấy tiếng đáp lại từ bên trong, mới đẩy cửa bước vào.
Cửa thiền phòng bị đẩy ra, Tần Phi do dự một chút, cũng đi đến cửa thiền phòng, nhìn qua vai vị sư kia, anh thấy trên chiếc bồ đoàn chính giữa thiền phòng đang ngồi một vị lão sư râu tóc bạc phơ.
Vị sư áo xám thấy lão sư liền khựng lại một chút ở cửa thiền phòng, rồi bước vào.
Trong khoảnh khắc vị sư áo xám bước vào thiền phòng, Tần Phi chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt mờ đi một chút, sau đó anh phát hiện mình đã vào thiền phòng, cơ thể không tự chủ được từng bước đi đến trước mặt lão sư, rồi im lặng quỳ xuống. Tầm mắt cúi đầu của Tần Phi dừng lại trên đầu gối mình, trước mắt là một mảnh vải xám quen thuộc – anh đây là… trở thành vị sư áo xám kia rồi sao?
“Nguyên Thanh, con làm vậy để làm gì?” Lão sư thở dài một tiếng, giọng nói thê lương từ đỉnh đầu Tần Phi truyền xuống.
Tần Phi không ngẩng đầu, anh nghe thấy giọng mình nghẹn ngào run rẩy, mở miệng nói: “Sư phụ, đệ tử tham không thấu.”
“Người chết đèn tắt, oán hận đến cuối cùng cũng thành không.” Vi sư già nói.
“…Nhưng hắn chết không cam tâm.” Tần Phi nói xong dừng lại một chút, rồi sửa lại, “Không, là con không cam tâm, cũng là con không dung thứ kẻ hại chết hắn.”
Vị sư im lặng rất lâu, sau một hồi lâu im lặng, ông mới thở dài một tiếng thật dài, “Nguyên Thanh, con đi đi.”
Tần Phi dập đầu về phía sư già, rồi đứng dậy đi ra khỏi thiền phòng.
Bước ra khỏi thiền phòng, bên ngoài đã không còn khoảng sân trống trải kia nữa, mà là một mảnh đêm đen sâu thẳm, như thủy triều ập đến anh, nhanh chóng nuốt chửng ánh sáng quanh người Tần Phi, nuốt chửng thiền phòng sau lưng anh, khiến anh chìm vào bóng tối hoàn toàn.
Cảm xúc mãnh liệt nghẹt thở trào dâng trong lồng ngực, nhưng Tần Phi không hề hoảng loạn, mảnh đêm đen sâu thẳm này, là giấc mơ quen thuộc của anh suốt nhiều năm qua.
Phải đi ra ngoài, đi ra ngoài là có thể tỉnh lại…
Tần Phi nghĩ như vậy, chân đã bước về phía trước, quyền kiểm soát cơ thể lại trở về. Chỉ là không biết lúc này dáng vẻ của mình là vốn có, hay là của vị sư áo xám kia, trong bóng tối không nhìn thấy gì, kể cả chính anh. Nhưng nà hiện tại anh cũng không có dư sức để tìm hiểu, loại cảm xúc bi thương và phẫn nộ kia trào dâng, khiến anh cảm thấy linh hồn mình như sắp bị xé nát ra, nhưng lại không hiểu tại sao lại nảy sinh những cảm xúc mãnh liệt và tiêu cực như vậy, cho nên việc anh có thể làm chỉ là bước về phía trước, rồi đi ra ngoài!
Thế nhưng, mảnh đêm đen trong giấc mơ lần này, lại không giống với những lần trước. Sau khi không biết đã đi bao lâu, Tần Phi nhìn thấy một tia sáng yếu ớt, trong tia sáng đó anh nhìn thấy một người, một người đàn ông. Người đàn ông mặc một bộ thanh sam, tóc đen dài ngang eo, dung mạo ẩn trong một màn sương mù, nhưng Tần Phi biết người này đang nghiêng đầu nhìn mình.
Tần Phi ngơ ngác nhìn người đàn ông kia, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, suy nghĩ rối loạn, nhưng anh lại như bản năng chạy về phía người đàn ông kia. Anh chạy đến trước mặt người đàn ông, dù đã nhìn rõ dung mạo đối phương, chỉ cảm thấy người này là người anh vô cùng quen thuộc và vô cùng quan trọng, anh phải mang anh ta ra khỏi mảnh đêm đen này.
Tần Phi nắm lấy tay người đàn ông kia, nhanh chóng bước về một hướng.
Thế nhưng, đi chưa được bao xa, quay đầu lại, lại phát hiện người đàn ông mặc thanh sam mà anh đang nắm tay đã biến mất không dấu vết. Trong tầm mắt chỉ còn lại một mảnh đêm đen hoang vu. Tần Phi tuyệt vọng quỳ xuống đất, cảm xúc bi thương không sao kìm nén được, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Tần Phi chậm rãi mở mắt, nhìn thấy một trần nhà trắng toát, anh tỉnh lại từ mảnh đêm đen tuyệt vọng kia, nhưng cảm xúc vẫn chưa thể dịu lại, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra từ khóe mắt, nhưng rất nhanh đã có người dùng khăn giấy lau đi.
Tần Phi ngẩn người, động tác có chút chậm chạp quay đầu lại, liền nhìn thấy mẹ Tần mắt đỏ hoe đang ngồi bên giường.
“Mẹ…” Tần Phi khàn giọng gọi.
“Mẹ đây.” Mẹ Tần vừa giúp Tần Phi lau nước mắt, vừa khẽ nói, “Tỉnh rồi à? Sao lại khóc thế? Con lại mơ thấy ác mộng à? Không sao rồi, tỉnh rồi là không sao nữa con à.”
Tần Phi vẫn còn chưa hoàn hồn, nhìn mẹ Tần ngơ ngác một lúc, ánh mắt mờ mịt đảo quanh phòng, vừa định ngồi dậy, lại nhanh chóng bị mẹ Tần giữ chặt cánh tay phải vừa mới nhấc lên.
“Đừng lộn xộn, đang truyền dịch đấy! Con bị sốt, sốt cả đêm qua, đây là phòng bệnh của bệnh viện.” Mẹ Tần dịu giọng giải thích thắc mắc cho Tần Phi, rồi lại đưa tay sờ trán cậu, “Bây giờ cũng gần hạ sốt rồi, mẹ đi mua chút đồ ăn cho con, con nằm yên đừng lộn xộn, biết chưa?”
Thấy Tần Phi khẽ gật đầu, mẹ Tần mới đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
……
Vụ án thi thể tàn khuyết ở thành phố H kết thúc, sau khi trở về thành phố S, Cố Văn Khải cuối cùng cũng có được hai ngày nghỉ, nhưng còn chưa kịp ngủ một giấc đã đời bù lại giấc ngủ, đã bị Cố Dần gọi hồn.
Hai ngày nay Cố Dần vừa mới gom đủ nguyên liệu cần dùng để giải chú cho Tần Phi, liền mang theo nguyên liệu đến chỗ ở của Tần Phi tìm người. Lần trước Cố Văn Thanh đưa Tần Phi về, hắn cũng đi cùng, cho nên biết địa chỉ.
Nhưng đến chỗ ở của Tần Phi, lại phát hiện trong nhà không có ai. Sau đó lại đến tiệm sách, Thẩm Vi nói với hắn Tần Phi đã về nhà ở rồi, nhưng địa chỉ cụ thể cô lại không nói được, mà điện thoại của Tần Phi lại không gọi được, thế là Cố Dần mượn điện thoại gọi Cố Văn Khải.
Cố Văn Khải buồn bực từ bỏ việc ngủ nướng, lái xe đến tiệm sách đón đại thiếu gia nhà họ Cố, rồi đến nhà Tần Phi. Nhưng đến nhà Tần Phi, lại phát hiện tình hình vẫn giống như ở chỗ ở của Tần Phi – không có ai.
Cố Văn Khải quay đầu nhìn Cố Dần bên cạnh, rồi nhìn thấy vẻ mặt hắn như đang nói “mau giải quyết cho anh mày đi”, Cố Văn Khải đành bất lực bắt đầu gọi điện thoại cho những người quen của Tần Phi. Biết được mẹ Tần đã về từ chỗ Tống béo, Cố Văn Khải chuyển sang gọi điện thoại cho mẹ Tần, mới biết Tần Phi đang ở bệnh viện.
Cố Văn Khải cúp điện thoại, nói với Cố Dần: “Tần Phi ở bệnh viện.”
Cố Dần liếc nhìn anh ta, vừa đi về phía xe của Cố Văn Khải, vừa ra lệnh: “Vậy thì đi bệnh viện.”
Cố Văn Khải: Ông nội anh! Coi em là đầy tớ của anh hả?
Đối diện với Cố Dần, trái tim nổi loạn của Cố Văn Khải luôn rục rịch một chút, dù Cố Dần tìm Tần Phi là để giúp anh giải chú. Nhưng nghĩ đến Tần Phi đang ở bệnh viện, Cố Văn Khải lại không khỏi lo lắng, cuối cùng chỉ có thể buồn bực nghe theo sự sai khiến của Cố Dần.
Cố Văn Khải lái xe quay đầu, hướng về phía bệnh viện của Tần Phi mà đi.
Cảm xúc của Cố Văn Khải đối với Cố Dần đến nhanh, đi cũng nhanh, vừa lái xe ra khỏi khu chung cư hai tầng nơi Tần Phi ở, cảm xúc cũng tan biến gần hết. Anh ta nhìn qua gương chiếu hậu, liếc nhìn Cố Dần đang ngồi ở ghế sau. Về việc Cố Dần đích thân tìm Tần Phi để giải chú cho anh, khiếm Cố Văn Khải có chút bất ngờ, vốn với tính cách của Cố Dần, hắn đáng lẽ phải ung dung ở nhà chờ, rồi ra lệnh gọi Tần Phi tự đến tìm mình.
Cố Dần dường như quan tâm đến Tần Phi một cách bất ngờ…
Cố Văn Khải nhớ lại chuyện Tần Phi tình cờ gặp con quỷ nhỏ kia trước đây, lúc đó Cố Dần có thể nói là kỳ lạ mà còn có một loại dục vọng bảo vệ đặc biệt đối với Tần Phi, chỉ là sau đó đột nhiên trở mặt.
Nhưng mà – tại sao bây giờ lại bắt đầu quan tâm lại chứ?
“Dừng xe.” Cố Văn Khải đang lặng lẽ suy nghĩ về thái độ kỳ lạ của anh trai mình đối với Tần Phi, đột nhiên nghe thấy Cố Dần lên tiếng.
“Hả? Sao vậy?” Cố Văn Khải tấp xe vào lề đường, quay đầu hỏi Cố Dần.
Cố Dần không trả lời Cố Văn Khải, mở miệng hỏi anh ta xin giấy nhớ và bút, sau đó viết vài chữ lên giấy nhớ, cùng với chiếc hộp gỗ đựng nguyên liệu giải chú cho Tần Phi mà hắn mang theo đưa cho Cố Văn Khải, “Lời nguyền trên người Tần Phi cậu giúp cậu ta giải đi, cách giải anh viết trên giấy nhớ rồi.”
Cố Văn Khải: “Hả?”
Cố Dần không để ý đến Cố Văn Khải đang hoàn toàn mất hồn, nhét đồ vào tay anh ta, rồi mở cửa xe bước xuống.
“Ê ê!” Thấy Cố Dần xuống xe định đi, Cố Văn Khải vội vàng hạ cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài gọi, “Đợi đã! Em không giỏi mấy chuyện đó, liệu em làm có được không? Còn nữa – rốt cuộc anh định đi đâu vậy?”
“Cách rất đơn giản, anh đã viết rõ trên giấy nhớ rồi, chỉ cần cậu không ngu như trùng roi thì sẽ không có vấn đề gì.” Cố Dần nói xong liền quay người đi, về câu hỏi thứ hai của Cố Văn Khải, hắn hoàn toàn không có ý định trả lời.
“Ê…” Cố Văn Khải bất lực gọi một tiếng, Cố Dần lại hoàn toàn không để ý đến anh ta, rất nhanh đã khuất khỏi tầm mắt của Cố Văn Khải.