Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Cái chết của Chu Thiên Thông là do Cố Văn Khải gọi điện thoại thông báo, anh ta chủ yếu muốn nói cho Cố Dần biết, chỉ là Cố Dần không có thói quen mang theo điện thoại di động, cho nên điện thoại gọi đến chỗ anh hai Cố Văn Thanh của anh ta.
Cố Văn Thanh nghe Cố Văn Khải kể xong, không lập tức cúp điện thoại, mà đến phòng bệnh của Tần Phi, gọi Cố Dần ra, đưa điện thoại cho Cố Dần, để Cố Văn Khải trực tiếp nói chuyện với Cố Dần. Chu Thiên Thông là người nắm giữ manh mối quan trọng để điều tra người kia mười bảy năm trước, cái chết của hắn, Cố Dần chắc chắn muốn hiểu rõ chi tiết, như vậy để Cố Văn Khải người tận mắt chứng kiến hiện trường nói sẽ thích hợp hơn.
Hình dạng Chu Thiên Thông chết trong trại tạm giam vô cùng quỷ dị, máu thịt nội tạng trên người đều biến mất không dấu vết, chỉ còn lại một bộ xương trắng hếu, còn trên một bức tường trong trại tạm giam để lại một vũng máu tươi.
“Anh hai đã bố trí trận pháp xung quanh đồn cảnh sát từ trước, em vừa đi kiểm tra rồi, những trận pháp đó không bị kích hoạt, Chu Thiên Thông có lẽ là không bị kẻ xâm nhập bên ngoài tấn công.” Giọng điệu Cố Văn Khải có chút do dự, tuy là con cháu trực hệ của Cố gia, nhưng đối với chuyện thông âm hỏi quỷ, trước mặt Cố Dần, anh ta thực sự không có chút tự tin nào.
“Ông ta không phải bị tấn công, chỉ là phản phệ của trận pháp mượn thế thôi.” Vượt qua ranh giới âm dương, vọng động thiên mệnh, có báo ứng như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên, chỉ là không ngờ phản phệ lại đến nhanh đến thế.
“Ờ, vậy anh còn qua xem tình hình không?” Cố Văn Khải hỏi.
“Không cần, không cần thiết nữa.” Cố Dần nói xong, liền ném điện thoại trả lại cho Cố Văn Thanh.
“Anh cả…” Cố Văn Thanh bắt lấy chiếc điện thoại Cố Dần ném tới, nghi hoặc nhìn Cố Dần, chỉ thấy bóng lưng hắn đang đi về phía phòng bệnh của Tần Phi.
“Alo? Alo? Còn chuyện gì nữa không? Không có gì nữa thì em cúp máy đây.” Giọng Cố Văn Khải từ chiếc điện thoại vẫn đang kết nối vang lên.
“Anh muốn hỏi em một câu.” Cố Văn Thanh cầm điện thoại lên nói.
Cố Văn Khải: “Anh hai?”
Cố Văn Thanh: “Anh cả và Tần Phi có quan hệ tốt lắm sao?”
“Ờ, cái này nói thế nào nhỉ?” Cố Văn Khải ở đầu dây bên kia có chút khó xử nói, “Quan hệ tốt hay không tốt, em cũng không rõ nữa, thái độ của anh cả đối với Tần Phi luôn ở trong một trạng thái kỳ lạ, giống như thời tiết tháng sáu, kiểu trẻ con ấy, tóm lại là khó lường…”
Cố Văn Thanh: “…Em đang miêu tả người phụ nữ đang yêu sao?”
Cố Văn Khải: “…Anh hai, anh đừng nói những lời khiến người ta dựng tóc gáy như vậy được không?”
Cố Văn Thanh: “Phản xạ có điều kiện mà thôi nên liên tưởng đến chuyện đó.”
Cố Văn Thanh: “…”
……
Cố Dần đi đến trước cửa phòng bệnh của Tần Phi, đẩy cửa bước vào, thấy Tần Phi đã tỉnh, đang ngồi ngây người trên giường bệnh. Thấy Cố Dần bước vào, anh ngước mắt ngơ ngác nhìn hắn, dường như nhất thời có chút không phản ứng kịp người trước mắt là ai.
Vẻ mặt này của Tần Phi, Cố Dần không hề bất ngờ, đây là di chứng của việc bị mượn thế, hắn chỉ có chút không kiềm chế được mà nảy sinh một loại cảm xúc xót xa đối với Tần Phi.
Cố Dần bước tới, đưa tay sờ trán Tần Phi, tối qua khi đưa anh đến bệnh viện, anh đã bị gió lạnh đêm khuya thổi đến toàn thân lạnh băng, cộng thêm thể chất Tần Phi vốn yếu, Cố Dần luôn lo lắng anh sẽ bị sốt. Cũng may nhiệt độ cơ thể Tần Phi lúc này dường như không có gì bất thường.
“Bây giờ muốn ăn chút gì không?” Cố Dần vừa rời tay khỏi trán Tần Phi, vừa khẽ hỏi anh.
Tần Phi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Cố Dần một lúc, sau đó đưa tay nắm lấy vạt áo hắn, khẽ gọi một tiếng, “Cố Dần…”
“Sao vậy?” Cố Dần hỏi.
Tần Phi buông tay đang nắm vạt áo Cố Dần ra, lắc đầu, cuối cùng không nói gì. Anh vừa lại mơ thấy giấc mơ đen kịt kia, lần này cảm giác còn tệ hơn trước, phẫn nộ, không cam tâm, bi thương… tất cả những cảm xúc tiêu cực trào dâng, nhưng lại không tìm được lối thoát. Sau đó khi ý thức dần dần trở lại, giấc mơ đen kịt kia biến thành cảnh Trương Tri Tân hết lần này đến lần khác lao về phía anh đang đứng trong trận pháp, rồi lại hết lần này đến lần khác bị lệ quỷ hất văng ra.
Cơ thể Tần Phi không có gì đáng ngại, nhưng trạng thái tinh thần thì thật sự không tốt. Cố Dần đi mua cháo cho Tần Phi, sau khi ăn xong Tần Phi liền ngồi trên giường bệnh, nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, không biết đang nghĩ gì. Cho đến khi Chu Tuấn vội vã đẩy cửa bước vào, mới đánh thức Tần Phi khỏi cơn xuất thần.
“Trương Tri Tân sắp không xong rồi…” Chu Tuấn vừa mở miệng, đã khiến Cố Dần nhíu mày. Chu Tuấn không nhìn Cố Dần, trực tiếp nói với Tần Phi, “Ông ấy muốn gặp cậu, nếu cậu không muốn gặp…”
Lời Chu Tuấn còn chưa dứt, Tần Phi đã đứng dậy khỏi giường bệnh, mặc chiếc áo khoác đặt bên cạnh giường, rồi đi ra ngoài phòng bệnh.
Chu Tuấn ngẩn người, sau đó không nói gì, khập khiễng bước lên trước dẫn đường. Cố Dần nhíu mày, cuối cùng vẫn đi theo.
Đến trước cửa phòng bệnh của Trương Tri Tân, Cố Văn Thanh đang đứng canh ở cửa, thấy Tần Phi đến, liền nhường đường sang một bên. Tần Phi không để người khác đi vào cùng, anh một mình bước vào, rồi tiện tay khép cửa lại.
Trương Tri Tân nằm trên giường bệnh, khuôn mặt đầy nếp nhăn gần như bị những vết đen bao phủ, cả người toát ra một vẻ âm u của người sắp chết.
Nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh vang lên, Trương Tri Tân gắng sức quay đầu về phía cửa. Mắt ông dường như không thể nhìn rõ những vật ở xa, cho đến khi Tần Phi đến gần giường bệnh, ông mới thấy rõ người trước mặt, hơi thở vốn yếu ớt lập tức trở nên gấp gáp. Ông quay đầu trợn tròn mắt nhìn Tần Phi, môi run rẩy, khàn giọng gọi: “Tần… Tần Phi…”
Tần Phi đáp một tiếng, rồi im lặng nhìn Trương Tri Tân.
Anh vẫn luôn không rõ Trương Tri Tân là người thân bên nhà nào của anh, những người họ hàng xa anh chưa bao giờ phân biệt rõ được. Thế nhưng, từ khi gặp Trương Tri Tân, ông đã đối xử với anh vô cùng tốt, lòng người đều làm bằng xương bằng thịt, dù có thể không có quan hệ huyết thống gì, nhưng đối với Trương Tri Tân, anh gọi một tiếng ông Ba, đó là thật lòng coi ông như trưởng bối của mình.
Thế nhưng, lòng người cuối cùng vẫn là thiên vị, cho nên – Trương Tri Tân lúc đó đã không bảo vệ anh như trước, thậm chí ở một mức độ nào đó đã phản bội và lợi dụng anh…
“Tần Phi, xin lỗi, là ông ba… là Trương Tri Tân này có lỗi với con…” Trương Tri Tân nằm trên giường, nghẹn ngào khóc, từng tiếng từng tiếng xin lỗi Tần Phi.
Tần Phi thở dài một tiếng, tiến lên giúp Trương Tri Tân đắp lại chăn, khẽ nói: “Ông nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Tần Phi rời khỏi phòng bệnh của Trương Tri Tân, nhưng anh không thể lập tức rời khỏi bệnh viện. Anh đi chưa được bao lâu, Trương Tri Tân được đưa vào phòng cấp cứu, chưa đến trưa, bệnh viện thông báo Trương Tri Tân đã chết vì không thể cứu chữa được.
Khi Trương Tri Tân nhập viện, đồn cảnh sát trấn Thanh Thủy đã liên lạc với người nhà ông, hơn một giờ chiều, con trai Trương Tri Tân đã đến bệnh viện, mang thi thể của ông đi.
Tần Phi cùng Chu Tuấn bước ra khỏi cổng bệnh viện, hôm đó trời nắng, khi Tần Phi bước vào ánh mặt trời, lại chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, loạng choạng ngã về phía trước.
Chu Tuấn đưa tay muốn kéo Tần Phi lại, nhưng anh ta bị què một chân, động tác chậm một bước, không kéo được Tần Phi. Mắt thấy Tần Phi sắp ngã xuống bậc thềm, một bóng người từ bên cạnh lao tới, nắm chặt cánh tay Tần Phi, mới giữ được cơ thể anh không ngã về phía trước.
“Tinh thần cậu ấy không tốt, anh cứ để cậu ấy chạy loạn như vậy sao?” Cố Dần đỡ Tần Phi, ánh mắt sắc lạnh nhìn Chu Tuấn phía sau Tần Phi.
Khóe miệng Chu Tuấn giật giật, Tần Phi kiên quyết muốn đi, anh ta còn có thể cưỡng ép nhốt anh trong phòng bệnh sao?
“Tôi muốn về thành phố S.” Tần Phi đợi cơn choáng váng qua đi, lùi ra khỏi vòng tay Cố Dần, lên tiếng giải thích giúp Chu Tuấn.
Cố Dần nhíu mày nhìn Tần Phi, hôm nay hắn đã không biết bao nhiêu lần nhíu mày vì người này rồi. Nhưng lời phản đối cuối cùng vẫn không thể thốt ra, mà chỉ liếc mắt nhìn Cố Văn Thanh đang đứng bên cạnh.
Cố Văn Thanh đưa tay đẩy gọng kính, lên tiếng nói: “Tần Phi, để tôi lái xe đưa cậu về nhé.”
Quản gia Thiệu bị Cố Dần phái về nhà chính điều tra chuyện rồi, mà bản thân Cố Dần lại không lái xe, Cố Dần nhìn ý anh ta, đương nhiên là muốn anh ta bỏ công sức ra rồi.
Nhưng mà – có phải Cố Dần quá để tâm đến Tần Phi rồi không? Mặc dù người bị sai khiến là anh ta…
Chu Tuấn còn phải quay về đồn cảnh sát trấn Thanh Thủy, tiện đường nhờ Cố Văn Thanh trên đường chăm sóc Tần Phi. Anh ta đã dặn dò Tống béo rồi, đến thành phố S, Tống béo sẽ chăm sóc Tần Phi.
Sau khi Cố Văn Thanh lái xe ra khỏi bãi đậu xe của bệnh viện, Cố Dần đỡ Tần Phi vào ghế sau, Cố Văn Thanh vừa định khởi động xe, lại thấy Cố Dần vòng sang bên kia xe, mở cửa xe, ngồi vào vị trí bên cạnh Tần Phi.
“Ơ, anh cả, anh cũng về thành phố S sao?” Không phải nói còn phải ở lại thành phố H một thời gian nữa sao?
“Sao? Không được?” Cố Dần ngước mắt lạnh lùng liếc nhìn Cố Văn Thanh.
Cố Văn Thanh biết điều ngậm miệng, khởi động xe.
Cố Văn Thanh đưa Tần Phi đến nơi ở của anh, Tần Phi vừa xuống xe, nhìn thấy người đang đợi ở cổng khu dân cư của anh không chỉ có Tống béo mà Chu Tuấn đã dặn dò, mà còn có một người phụ nữ có năm phần giống Tần Phi.
Ánh mắt Tần Phi vừa dừng lại trên người người phụ nữ kia, người phụ nữ liền đi giày cao gót chạy về phía Tần Phi, ôm chặt lấy anh.
“Mẹ…” Tần Phi gọi một tiếng, giơ tay ôm lại mẹ mình.
Mẹ Tần về là chuẩn bị ăn Tết, không ngờ vừa đến thành phố S, liền phát hiện Tần Phi đã đi thành phố H, sau đó chiều nay lại nhận được tin Trương Tri Tân qua đời từ con trai Trương Tri Tân. Nếu không phải Tống béo mang tin tới nói Tần Phi sắp về, mẹ Tần đã vội vã đến thành phố H rồi.
Mẹ Tần không để Tần Phi ở lại nhà của anh, mà đưa Tần Phi về nhà của họ ở thành phố S.
Về cái chết của Trương Tri Tân, Tần Phi không nói chi tiết với mẹ, chỉ nói là tai nạn. Mẹ Tần biết anh giấu giếm điều gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt Tần Phi cố gắng gượng dậy tinh thần, mẹ Tần cuối cùng vẫn không hỏi thêm.
Ngày hôm sau khi Tần Phi về nhà là tang lễ của Trương Tri Tân, Tần Phi cùng mẹ đến thành phố A.
Tang lễ của Trương Tri Tân rất đơn giản, chỉ làm lễ tế đơn giản, sau đó hỏa táng đưa đến nghĩa trang.
Trương Tri Tân được chôn ở vị trí bên cạnh cháu trai mình, khi Tần Phi rời đi, nhìn thoáng qua bia mộ bên cạnh mộ Trương Tri Tân. Trên bia mộ là một bức ảnh một chàng trai trẻ, có lẽ vẫn còn có thể gọi là cậu bé, cậu bé cười rạng rỡ. Trên bia mộ khắc tên cậu bé, Trương Đạc – cháu trai của Trương Tri Tân, người mà Trương Tri Tân cả đời muốn cứu nhất.