Nhân Gian Quỷ Thoại - Quá Giới

Chương 43: Trấn Thanh Thủy 15

Chương Trước Chương Tiếp

Tác giả: Mộc Sanh

Editor: YingYing

Một con dịch quỷ trốn thoát khỏi trận pháp mượn thế, xuyên qua làn tử khí trắng xóa của Tây trấn, tránh xa nơi tử địa do quản gia họ Thiệu canh giữ, lướt qua sông Thanh Thủy, bóng quỷ màu trắng nhanh chóng lẻn vào một con hẻm nhỏ ở Đông trấn, rơi xuống trước mặt một người đàn ông.

Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác phao màu đen, tay đút trong túi áo, mũ trùm đầu của áo khoác phao che khuất khuôn mặt, không nhìn rõ tướng mạo.

“Về rồi à?” Người đàn ông liếc nhìn con dịch quỷ trước mặt, mở miệng nói, “Xem ra lão già Chu Thiên Thông đã thất bại rồi, thật lãng phí quyển sách cổ mà ta cho ông ta.”

Con dịch quỷ trước mặt cung kính lơ lửng, miệng không ngừng cử động nói gì đó. Đó là quỷ ngữ người thường không nghe được, nhưng đối với người đàn ông kia không phải là chuyện khó khăn, hắn nghe con dịch quỷ nói xong, phát ra một tiếng cười vô vị.

“Thì ra là vì thằng nhãi Cố Dần kia…” Ánh mắt người đàn ông vượt qua con dịch quỷ, nhìn về phía Tây trấn bên kia sông Thanh Thủy, “Mười bảy năm trước không thành công, bây giờ muốn ép thằng nhãi Cố Dần kia khuất phục, chỉ có thể tìm được chuyển thế của Nguyên Thanh thôi, đáng tiếc lão già Chu Thiên Thông quá vô dụng, đã chuẩn bị cho ông ta nhiều như vậy, ta còn suýt chút nữa bị Cố Dần tìm ra dấu vết, vậy mà ông ta vẫn không hoàn thành việc thử xem Tần Phi có phải là chuyển thế của Nguyên Thanh hay không. Nhưng mà…”

Mười bảy năm trước, khi hắn nhốt Cố Dần vào Vạn Quỷ Đồng Khốc Trận, có một người xông vào đưa Cố Dần ra khỏi trận pháp đó. Lúc đó hắn ta tuy chỉ đứng từ xa bên ngoài trận thấy được, nhưng người cứu Cố Dần hắn có thể khẳng định đó là chuyển thế của Nguyên Thanh, người đó lúc đó hẳn là không sống sót mới đúng, hắn ta đã không chút lưu tình xuống tay sát hại cơ mà.

Lúc đó hắn ta đã xuống tay sát hại chuyển thế của Nguyên Thanh, nhưng bây giờ hắn ta lại hy vọng chuyển thế của Nguyên Thanh còn sống, muốn đối phó với Cố Dần hiện tại, chuyển thế của Nguyên Thanh không nghi ngờ gì chính là điểm yếu chí mạng của Cố Dần. Đáng tiếc bày ra trận thế lớn như vậy, cuối cùng vẫn không thể dò ra Tần Phi có phải là hay không.

Nhưng –

Thái độ của Cố Dần ngược lại rất thú vị, rõ ràng là định lợi dụng manh mối Chu Thiên Thông để điều tra hắn ta, vậy mà suýt chút nữa đã xuống tay giết Chu Thiên Thông, hơn nữa ngay cả con dịch quỷ hắn ta thả ra cũng không thèm để ý.

Xem ra, Tần Phi rất có thể chính là chuyển thế của Nguyên Thanh, cố nhân tám trăm năm trước của hắn ta. Nếu thật sự đúng thì... ha! Vậy thì thú vị rồi, kiếp này lại thành ba người bọn họ, tái ngộ sau tám trăm năm.

“Hơn nữa… kiếp này người thắng cuối cùng vẫn sẽ là ta.” Người đàn ông bước ra khỏi hẻm nhỏ, đạp trên bóng đêm chưa tan hết, hướng về phía con phố Đông trấn mà đi.

……

Chu Thiên Thông bị bắt giữ với tư cách là tội phạm, Nhậm Kiều Kiều với tư cách là người có mặt tại hiện trường và đúng lúc rảnh rỗi, cùng đi đến đồn cảnh sát lấy lời khai, Tần Phi và Trương Tri Tân đang hôn mê được đưa đến bệnh viện.

Sau khi kiểm tra ở bệnh viện, Tần Phi chỉ là hôn mê bình thường, không có gì đáng ngại, nghiêm trọng là Trương Tri Tân. Cánh tay và bụng bị lệ quỷ cắn mất hai mảng thịt, vết thương sâu đến tận xương, nhưng đó không phải là điều nguy hiểm nhất. Nguy hiểm nhất là âm độc của lệ quỷ đã thấm vào vết thương của ông, khi được đưa đến bệnh viện, trên người đã nổi những vết lốm đốm như tử ban vì trúng độc. Bệnh viện xét nghiệm ra Trương Tri Tân trúng độc, cũng đã cố gắng giải độc, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể tạm thời duy trì hơi thở cho ông, đối với cái gọi là độc kia thì hoàn toàn bất lực.

Nghe bác sĩ nói xong tình hình của Trương Tri Tân, sau khi gọi điện thoại báo cho Cố Văn Khải, Chu Tuấn đến cửa phòng bệnh của Trương Tri Tân, đẩy cửa nhìn vào ông lão gầy gò đang nằm hôn mê trên giường bệnh, thở dài một tiếng thật dài, rồi lại khép cửa phòng bệnh lại.

Đến bệnh viện cùng Trương Tri Tân và Tần Phi chỉ có Chu Tuấn và Cố Dần. Tần Phi chỉ là hôn mê bình thường, phòng bệnh không cùng khu với Trương Tri Tân, hơn nữa bên kia có Cố Dần ở đó, Chu Tuấn chỉ có thể chạy qua xem Trương Tri Tân.

Về Trương Tri Tân, khi Cố Văn Khải hỏi Cố Dần, anh ta đã nghe loáng thoáng một chút. Trương Tri Tân không tham gia vào vụ án thi thể tàn khuyết ở thành phố H, nhưng tối qua tại hiện trường kia lại đóng vai trò là đồng phạm. Người này vốn nên là trưởng bối đáng tin cậy của Tần Phi, lại trở thành kẻ giúp đỡ trong việc hãm hại Tần Phi, nhưng khi thấy Tần Phi thật sự bị thương, lại liều mạng muốn cứu anh.

Chu Tuấn không biết nên nhìn nhận Trương Tri Tân như thế nào. Nếu nói thật, thì vừa đáng thương lại vừa đáng hận…

Chu Tuấn dựa vào tường bên cạnh cửa phòng bệnh, sờ vào túi áo, muốn lấy một điếu thuốc ra hút, nhưng lại nhớ ra bệnh viện cấm hút thuốc, chỉ có thể thất vọng buông tay khỏi túi áo.

Khi sắc trời bên ngoài hơi sáng lên, để phòng ngừa bất trắc trong quá trình áp giải Chu Thiên Thông, Cố Văn Thanh đi cùng Cố Văn Khải đến đồn cảnh sát đã đến bệnh viện.

“Đến rồi à? Bên Chu Thiên Thông thế nào rồi?” Chu Tuấn thấy Cố Văn Thanh, liền mở miệng hỏi tình hình vụ án.

“Chu Thiên Thông đã thừa nhận tất cả tội ác, ông ta vốn không có ý định che giấu hành vi giết người của mình. Chỉ là tại sao ông ta lại giết người và phương pháp giết người như thế nào thì khó mà giải thích, những gì ông ta khai ra đều bị cảnh sát coi là nói nhảm rồi, Văn Khải vẫn đang nghĩ cách giải quyết vấn đề này.” Cố Văn Thanh day day thái dương, cả đêm bôn ba khiến anh ta cảm thấy có chút mệt mỏi, “Trương Tri Tân thế nào rồi? Văn Khải nói ông ấy trúng độc?”

“Ừ, hơn nữa bác sĩ vẫn chưa nghĩ ra cách giải độc, bảo chúng ta chuẩn bị tâm lý, nhanh chóng liên lạc với người nhà ông ấy đi.” Chu Tuấn nói.

“Tôi vào xem.”

Cố Văn Khải đẩy cửa phòng bệnh bước vào, Chu Tuấn không vào theo, anh ta vẫn đứng ở cửa phòng bệnh.

Khi Cố Văn Thanh bước vào, phát hiện Trương Tri Tân đã tỉnh, ông nằm thẳng trên giường, mở to mắt, ngơ ngác nhìn trần nhà trắng toát của phòng bệnh.

“Ông Trương.” Cố Văn Thanh thấy Trương Tri Tân tỉnh thì hơi ngẩn ra, sau đó mới lên tiếng gọi.

Trương Tri Tân nằm trên giường, con ngươi khẽ động đậy, sau đó mới chậm rãi quay về phía Cố Văn Thanh.

Cố Văn Thanh đẩy gọng kính, nói: “Nghe bác sĩ nói ông trúng độc rồi, tôi nghĩ bác sĩ chắc là không có cách nào giúp ông giải độc, cho nên tôi đến xem thử.”

“Không cần đâu…” Trương Tri Tân khép mắt lại, rồi lại nhìn về phía trần nhà trắng xóa kia, “Tôi trúng âm độc của lệ quỷ rồi, bây giờ hết cứu rồi…”

Cố Văn Thanh không nghe lời ông, vén chăn lên, liền nhìn thấy trên người Trương Tri Tân, trên làn da trần trụi, những vết đen như nấm mốc đang lan rộng. Đồng tử Cố Văn Thanh hơi co lại, sau đó thở dài một tiếng, giúp Trương Tri Tân đắp lại chăn.

Âm độc của lệ quỷ, nếu xử lý kịp thời, cũng không phải là loại độc tố khó loại bỏ, nhưng thời gian càng lâu, âm độc xâm nhập vào cơ thể, thì dù là người trong nghề cũng chỉ còn cách bó tay.

“Tần Phi… đâu?” Trương Tri Tân run rẩy hỏi.

“Cậu ấy cũng ở bệnh viện này. Chỉ là hôn mê thôi, không có gì đáng ngại.” Chu Tuấn nói.

Khóe miệng Trương Tri Tân mấp máy, lại hỏi: “Đợi cậu ấy tỉnh lại… tôi có thể gặp cậu ấy không?”

Cố Văn Thanh: “Tôi đi hỏi giúp ông.”

Trương Tri Tân nói lời cảm ơn, rồi không nói gì nữa, Cố Văn Thanh liền xoay người bước ra khỏi phòng bệnh.

“Thế nào rồi?” Thấy Cố Văn Thanh ra ngoài, Chu Tuấn hỏi.

Cố Văn Thanh lắc đầu với anh ta.

“Vậy à…” Chu Tuấn thở dài, lại hỏi: “Anh cả cậu… ý tôi là Cố Dần có cách nào không?”

“Không có cách nào đâu, có cách cũng không kịp nữa rồi.” Hơn nữa đoán chừng có cách Cố Dần cũng sẽ không ra tay, lúc đó Cố Dần suýt chút nữa đã bóp chết Chu Thiên Thông, đối với đồng phạm của Chu Thiên Thông, Cố Dần không đổ thêm dầu vào lửa đã là biểu hiện rất có nhân tính rồi. Cố Văn Thanh nghĩ rồi chuyển chủ đề, “Phòng bệnh của Tần Phi ở đâu? Tôi đi xem cậu ấy.”

Chu Tuấn: “Tôi dẫn anh qua.”

Trong phòng bệnh của Tần Phi, Tần Phi nằm trên giường bệnh vẫn chưa tỉnh lại. Cố Dần ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường Tần Phi, nhíu mày nhìn Tần Phi.

Hắn lại một lần nữa vì người này mà mất kiểm soát cảm xúc, hơn nữa lần này hoàn toàn khác với những lần trước. Khi nhìn thấy Tần Phi đứng trong trận pháp mượn thế lúc đó, cảm giác hoảng sợ trào dâng trong lòng trong khoảnh khắc, giống như giây phút ấy người hắn sắp mất đi là Nguyên Thanh vậy.

Cảm giác thoáng qua đó, lại sâu sắc và rõ ràng, hắn dùng trực giác phán đoán Tần Phi chính là Nguyên Thanh, là điều vô cùng chắc chắn. Nhưng – về việc Tần Phi có phải là Nguyên Thanh hay không, hồn thạch đã sớm đưa ra câu trả lời rõ ràng, và câu trả lời đó là phủ định.

Vậy thì –

Hồn thạch và trực giác của hắn, rốt cuộc bên nào đã sai?

Cố Dần đứng dậy, nhìn xuống Tần Phi. Muốn xác minh bên nào sai, không phải là không có cách. Trên người Nguyên Thanh có dấu vết hắn đã làm, hắn có cách khiến dấu vết đó hiện lại.

Cố Dần cúi người, đưa tay chạm vào má Tần Phi, sau đó vén chăn trên người cậu lên, rồi cởi cúc áo bệnh nhân của cậu.

“Ơ, anh cả, anh vẫn còn ở đây sao?” Cố Văn Thanh đẩy cửa bước vào có chút bất ngờ, Cố Dần đi cùng Tần Phi đến bệnh viện anh ta biết, nhưng anh ta không ngờ Cố Dần lại luôn ở trong phòng bệnh trông Tần Phi. Nhưng mà… anh của anh ta đang làm gì vậy? Cởi áo bệnh nhân cho Tần Phi sao? Nhưng – tại sao phải cởi?

Cố Dần liếc nhìn Cố Văn Thanh, không để ý đến anh ta nhưng động tác trên tay lại dừng lại. Rụt tay về, giúp Tần Phi đắp lại chăn.

“Anh cả, vừa nãy anh… đang làm gì vậy?” Cố Văn Thanh luôn hiểu rõ hơn Cố Văn Khải về cách né tránh sự sát thương của Cố Dần, nhưng lần này anh ta thực sự tò mò động tác vừa rồi của Cố Dần rốt cuộc là muốn làm gì, cho nên không nhịn được vẫn hỏi.

“Cậu đến làm gì?” Cố Dần không có ý định trả lời Cố Văn Thanh, nhìn sắc mặt Cố Văn Thanh rất không tốt.

Cố Văn Thanh hắng giọng nói: “Khụ! Em đến xem Tần Phi tỉnh chưa?”

Cố Dần: “Thấy rồi, có thể cút rồi chứ?”

“…” Vị gia này xem ra tâm trạng không tốt chút nào… Cố Văn Thanh liếc nhìn Tần Phi vẫn chưa tỉnh trên giường bệnh, nhưng không lập tức rời đi, mà chỉnh lại sắc mặt, “Văn Khải nói, nếu anh muốn gặp Chu Thiên Thông thì tốt nhất nên đi nhanh một chuyến, nếu không bị đưa đến tổng bộ hình sự thì không dễ gặp đâu. Anh còn muốn hỏi ông ta về chuyện của người kia, đúng không?”

“Tôi đợi cậu ấy tỉnh rồi đi.” Cố Dần cụp mắt nhìn Tần Phi nói.

Lần này Cố Văn Thanh không chỉ đơn thuần là bất ngờ, mà là kinh ngạc. Tình bạn giữa Tần Phi và Cố Dần khi nào thì sâu đậm đến vậy, khiến Cố Dần bỏ mặc kẻ thù mười bảy năm trước muốn đẩy hắn vào chỗ chết, mà phải ở đây chờ Tần Phi tỉnh lại. Tuy nhiên lần này Cố Văn Thanh không nhiều lời muốn hỏi, bởi vì anh ta biết dù hỏi Cố Dần cũng sẽ không trả lời.

Cố Dần không lập tức đi gặp Chu Thiên Thông, nhưng một tiếng sau, lại nhận được tin Chu Thiên Thông chết trong phòng giam của đồn cảnh sát trấn Thanh Thủy.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)