Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Gọi cho Tần Phi không được, Cố Văn Khải lại chuyển sang gọi cho Trương Tri Tân, nhưng kết quả cũng giống như bên Tần Phi – không có ai bắt máy.
Cố Văn Khải đút điện thoại lại vào túi, sốt ruột đi qua đi lại trong phòng hai vòng, cuối cùng quyết định: “Chúng ta đến Tây trấn ngay lập tức. Tôi sẽ đến gặp đội trưởng xin lệnh điều tra nghi phạm.”
Nói xong, anh ta liền rời khỏi phòng nghỉ, đi sang văn phòng bên cạnh.
Trên con đường đá vụn, dưới ánh trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên cao, ánh sáng yếu ớt chiếu ra những đường nét mơ hồ, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ đường đi. Trên đường đá, hai bóng người một trước một sau đang tiến về phía sau núi Thanh Thủy.
Người đi trước là Chu Thiên Thông, lưng còng gập, miệng lẩm bẩm không ngừng. Tay phải ông ta cầm một chiếc đèn dầu, không phải để soi đường, mà là đạo cụ để dẫn hồn sống. Ông dùng tay trái che chắn ngọn lửa trong đèn, bảo vệ cho ngọn lửa nhỏ kia khỏi tắt, hương thơm kỳ dị lượn lờ bay ra từ tim đèn. Tần Phi đi theo phía sau, ánh mắt vô hồn, chậm rãi bước theo hương thơm ấy.
Chu Thiên Thông dẫn Tần Phi tới chân núi sau, Trương Tri Tân đang ngồi xổm hút thuốc. Trên bãi đất trống trước mặt ông, trận pháp mượn thế đã được vẽ xong.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trương Tri Tân quay đầu lại, thấy Chu Thiên Thông cầm đèn dầu, phía sau là Tần Phi với ánh mắt đờ đẫn. Nhìn thấy Tần Phi, mặt Trương Tri Tân cứng đờ, rồi vội vàng quay mặt đi.
Lúc đầu ông giữ Tần Phi bên cạnh, là không muốn anh gặp kết cục giống như cháu mình. Dù trong lòng cũng có tư lợi – muốn dựa vào Tần Phi để tìm ra hung thủ hại chết cháu trai – nhưng ông chưa từng muốn kéo Tần Phi vào chuyện riêng của mình. Mà giờ đây, vì lòng ích kỷ, ông đã tự tay phá bỏ nguyên tắc của chính mình.
Chu Thiên Thông không để ý tới Trương Tri Tân, cẩn thận đặt đèn dẫn hồn xuống đất, để Tần Phi đứng yên tại chỗ. Sau đó, ông ta đi đến bên trận pháp, nhặt cuốn sách cổ Trương Tri Tân ném dưới đất lên, bắt đầu kiểm tra lại trận pháp. Dưới ánh sáng từ hai chiếc đèn dầu đặt đối xứng hai bên, trận pháp phức tạp hiện lên rõ ràng trong mắt Chu Thiên Thông. Ông ta kiểm tra ba lần cẩn thận mới gật đầu hài lòng.
Xác nhận trận pháp không sai, Chu Thiên Thông quay lại nhặt đèn dẫn hồn, chuẩn bị dẫn Tần Phi vào trận.
“Khoan đã!” Trương Tri Tân chặn trước mặt ông, “Ông chắc chắn là trận pháp này sẽ không gây hại gì cho Tần Phi chứ?”
Chu Thiên Thông dùng đôi mắt trũng sâu nhìn Trương Tri Tân, rồi khàn giọng nói:
“Tôi đảm bảo trận này sẽ không làm cậu ấy bị thương.”
Khóe miệng Trương Tri Tân mấp máy, nhưng không nói gì thêm, cúi đầu tránh sang một bên.
Chu Thiên Thông đưa Tần Phi vào trong trận, sau đó lấy ra bảy chiếc bình sứ đen từ chiếc túi vải đeo sau lưng, đặt từng chiếc vào đúng vị trí như trong sách cổ ghi lại, rồi thổi tắt đèn dẫn hồn.
Ngay khi ngọn đèn tắt, Tần Phi lảo đảo, ý thức dần tỉnh lại từ cơn mê. Anh bối rối nhìn Chu Thiên Thông và Trương Tri Tân, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Anh muốn hỏi, nhưng lại phát hiện không thể phát ra tiếng, chân cũng như bị đóng đinh, không nhúc nhích được chút nào.
“Bắt đầu thôi.”
Giọng nói khàn khàn của Chu Thiên Thông vừa dứt, một cơn gió quái dị nổi lên, xoay quanh trận pháp tạo thành một cơn lốc u ám. Bảy chiếc bình sứ trên đất rung lên dữ dội, chẳng mấy chốc, nút bình bật mở, bảy con lệ quỷ đồng loạt thoát ra, hóa thành màn sương đen dày đặc, bao phủ lấy toàn thân Tần Phi.
Xuyên qua làn sương đen ấy, Trương Tri Tân thấy ánh mắt Tần Phi vừa mới tỉnh táo lập tức trở nên sợ hãi tột độ. Cơ thể anh run rẩy, môi tái nhợt không chút máu, gương mặt trắng bệch như sắp chết đến nơi.
“Tần Phi, cậu ấy… cậu ấy sao rồi?” Trương Tri Tân nắm lấy cánh tay Chu Thiên Thông, giận dữ hỏi, “Chẳng phải ông nói sẽ không làm cậu ấy bị thương sao? Nhưng cậu ấy trông rất đau đớn!”
“Chỉ là nhìn vậy thôi…” Chu Thiên Thông không gỡ tay Trương Tri Tân ra, cũng không quay đầu nhìn ông. Ánh mắt ông ta vẫn chăm chú dán vào Tần Phi trong trận, lấp lánh ánh điên cuồng.
Rất nhanh thôi… Rất nhanh nữa thôi… Tiểu Tình của ông ta sẽ trở về! Đó là cháu gái ruột của ông ta! Dù chết rồi thì vẫn là cháu gái của ông ta! Ông ta không thể để linh hồn nó rơi vào tay kẻ nào khác! Ông ta không thể để cháu gái duy nhất của mình không được đầu thai an lành!
Tiểu Tình, cháu đợi chút nữa nhé… Ông nhất định sẽ đưa cháu trở về… Dù có hồn phi phách tán, ông cũng phải đưa cháu về, đưa cháu đi luân hồi, cho cháu đầu thai yên ổn!
Trương Tri Tân sững sờ nhìn Chu Thiên Thông, nhìn ánh mắt lóe lên vẻ điên loạn của ông ta, lẩm bẩm: “Lão Chu, ông lừa tôi…”
Chu Thiên Thông cuối cùng cũng nhìn sang Trương Tri Tân, “Tôi lừa ông cái gì?”
“Ông con mẹ nó nói là sẽ không làm hại Tần Phi!” Trương Tri Tân túm lấy cổ áo Chu Thiên Thông, giận dữ hét lên.
“Thì trách ông quá dễ tin người thôi.” Chu Thiên Thông đẩy Trương Tri Tân ra, ánh mắt lại quay về phía Tần Phi, “Muốn mượn vận khí của người khác, không phải chỉ cần vẽ trận là được. Ông và cậu ta chẳng có liên kết gì đủ sâu, vận khí của cậu ấy sẽ không phù hộ cho ông. Người có công đức mười đời, mười đời làm việc thiện, công lớn đức dày, nhưng nếu nhân duyên không đủ sâu, vận khí cũng không rơi lên người khác. Cho nên muốn mượn vận khí từ cậu ấy, nhất định phải dồn cậu ấy vào đường cùng, ép vận khí hiện ra, rồi giết cậu ấy trong khoảnh khắc đó – như vậy thì vận khí của cậu ấy sẽ là của tôi.”
“Ông… ông…” Trương Tri Tân chỉ tay vào Chu Thiên Thông, thở hổn hển hai hơi, rồi đột ngột quay đầu lao về phía Tần Phi trong trận pháp.
Cuốn sách cổ mà Chu Thiên Thông đưa cho ông chỉ có một nửa, mà phần đó cũng đã bị tổn hại, nhiều chỗ không có chú giải. Nhưng Trương Tri Tân biết rằng trận “mượn thế” này vẫn chưa hoàn toàn khởi động, vậy nên ông có thể thử cưỡng ép kéo Tần Phi ra khỏi trận.
Về mặt lý thuyết, suy nghĩ của Trương Tri Tân là có thể thực hiện được, nhưng ông đã tính sai mức độ tà ác và bá đạo của trận pháp này. Ông chỉ vừa chạm đến rìa trận, đã bị lũ lệ quỷ trong trận lao ra cắn xé một mảng thịt lớn ở cánh tay và bụng, rồi cả người bị một lực mạnh đánh bay ra ngoài.
Trương Tri Tân nằm sõng soài không xa trận pháp, ôm lấy vết thương đầy máu, đau đớn đến mức run rẩy không ngừng. Ngoài nỗi đau, còn có một luồng khí lạnh thấu xương chui vào cơ thể ông, đó là âm độc của lệ quỷ. Nếu không kịp thời xử lý, thứ đó hoàn toàn có thể đoạt mạng người ta.
Nhưng giờ phút này, Trương Tri Tân chẳng còn tâm trí nào để lo chuyện đó. Ông chỉ bị chạm nhẹ bởi lũ lệ quỷ đã thành ra thế này, vậy còn Tần Phi, người đang bị chúng bao vây thì sao?
Ông cố gắng gượng dậy, muốn lao về phía trận pháp một lần nữa. Nhưng Chu Thiên Thông khẽ vung tay áo, hai bóng trắng liền lao ra, cực nhanh áp sát Trương Tri Tân, đè chặt ông xuống đất, không cho ông động đậy.
Sau khi khống chế Trương Tri Tân, Chu Thiên Thông bước tới gần trận pháp, nheo mắt nhìn vào Tần Phi đang bị sương đen bao phủ. Nhìn thì trông rất đau đớn, nhưng thực chất chỉ là do sát khí từ lệ quỷ tạo ra. Cơ thể của Tần Phi vẫn chưa chịu thương tổn thực sự. Chu Thiên Thông cau mày, cúi người nhìn kỹ hơn, phát hiện lớp sương đen đó dường như không tiếp xúc được với cơ thể Tần Phi, giống như có thứ gì đó vô hình đang ngăn cách.
Sao lại như vậy? Chu Thiên Thông trầm tư một lúc, rồi nhanh chóng hiểu ra, Tần Phi vẫn mang bùa hộ thân trên người. Lúc dẫn anh vào trận, ông ta đã quên không tháo xuống. Nhưng cho dù không tháo, cũng chỉ là vấn đề về thời gian. Chỉ cần kéo dài thêm chút nữa, cho dù lá bùa có lợi hại tới đâu cũng sẽ bị phá giải.
Chu Thiên Thông không còn lo lắng, quay đầu nhìn lên ngọn núi sau làng. Bước tiếp theo, chỉ cần dẫn lũ oan hồn trên núi vào trận pháp, thì trận “mượn thế đoạt hồn” này sẽ hoàn toàn hoàn tất.
…
Đi qua cây cầu đá bắc qua sông Thanh Thủy, băng qua hai cánh đồng hoang, Cố Dần đứng trước một vùng đất chết lạnh lẽo nơi trận “vạn quỷ đồng khốc” để lại, chỉ cách hắn một bước chân.
Quản gia Thiệu cúi đầu, đứng sau Cố Dần hai bước, lặng lẽ chờ chỉ thị của hắn.
Sau khi xác nhận nạn nhân trong vụ án thi thể tàn khuyết ở thành phố H có liên quan đến thuật dưỡng quỷ, Cố Dật gần như có thể khẳng định, kẻ từng mưu sát hắn mười bảy năm trước đã xuất hiện. Loại thuật dưỡng quỷ dùng để giết người sống và luyện lệ quỷ này có từ thời xa xưa, ngày nay gần như đã thất truyền. Dù có người biết đến nó, nhưng hiếm ai thật sự nắm rõ cách thi triển chú pháp. Người có khả năng sử dụng loại chú cổ xưa và âm độc này, ngoài kẻ mười bảy năm trước thì không thể là ai khác – phong cách của nó cũng giống hệt như trận “vạn quỷ đồng khốc”.
Tuy nhiên chỉ với manh mối là thuật dưỡng quỷ thì không thể truy ra thân phận của người đó. Nhưng nếu kẻ ấy đã dùng thuật dưỡng quỷ làm náo loạn cả một thành phố, thì sự việc chắc chắn sẽ không dừng lại ở vài mạng người. Hắn nhất định còn có âm mưu lớn hơn. Còn về mục đích thật sự là gì, Cố Dần không quan tâm. Mục tiêu duy nhất của hắn là thông qua chuyện này, tìm ra thân phận của hắn ta. Vì vậy, từ khi tới trấn Thanh Thủy, Cố Dần không vội hành động. Hắn đang chờ – chờ con cờ do kẻ kia sắp đặt xuất hiện.
Cố Dần đứng xa xa nhìn về ngọn núi mộ phía sau trấn. Trong màn đêm sâu thẳm, ngọn núi ấy chỉ là một bóng đen mờ mịt, không thấy được gì rõ ràng.
Bỗng dưng, một cơn gió âm u nổi lên, không khí đột ngột trở nên lạnh lẽo. Ngọn núi mộ vốn đen kịt kia, bắt đầu xuất hiện những làn khói trắng mỏng manh.
Sắc mặt Cố Dần lập tức thay đổi: “Xem ra bàn cờ mà hắn bày ra không phải ở đây.”
Quản gia Thiệu cũng nhìn về ngọn núi phía Tây trấn Thanh Thủy – nơi đang xuất hiện dị tượng – rồi hỏi: “Thiếu gia, bây giờ chúng ta làm gì?”
“Ông ở lại đây.” – Cố Dần nói xong thì lập tức chạy về phía ngọn núi đó.