Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
“Vậy con tạm thời không về ngay, ở lại thêm một thời gian xem tình hình thế nào.” Tần Phi suy nghĩ rồi nói.
“Chuyện oán hồn sau núi… ngày mai ta sẽ lên núi xem sao, thử tìm chút manh mối.” Trương Tri Tân liếc nhìn Tần Phi, nhanh chóng cúi mắt nhìn đôi tay nhăn nheo của mình, nhỏ giọng nói.
“Ngày mai để con đi cùng với ông ba. Nếu thực sự không tìm ra được manh mối nào, chúng ta sẽ chuyển hướng điều tra.”
Tần Phi tuy quan tâm đến chuyện người hạ chú, nhưng nếu cứ mãi trong tình trạng mù mờ như vậy, anh không định lưu lại trấn Thanh Thủy lâu. Dù tiệm sách của anh vẫn có Tạ Triết trông coi, nhưng bây giờ sắp cuối năm, bố mẹ anh có thể sẽ trở về sớm. Nếu anh cứ ở lại thành phố H mãi, chắc chắn họ sẽ lo lắng, vì dù sao nơi đây trong vòng một tháng đã xảy ra bảy vụ án mạng. Chi tiết vụ án tuy chưa được công bố, nhưng chuyện có án mạng đã được đưa tin rộng rãi, không giấu được.
Tần Phi tin vào phán đoán của Trương Tri Tân. Nếu ông nói oán hồn trên núi có thể liên quan đến người hạ chú, anh sẽ tin. Dù thần sắc của Trương Tri Tân có chút bất thường, nhưng anh không nghĩ quá nhiều. Cháu trai ông năm xưa đã chết bởi lời nguyền đó tại trấn Thanh Thủy, tâm trạng ông có chút dao động cũng là điều dễ hiểu.
Tần Phi đang nói chuyện với Trương Tri Tân thì nhận được cuộc gọi từ Cố Văn Khải.
Cố Văn Khải chỉ hỏi anh đang ở đâu, rồi báo rằng vụ án đã có tiến triển, sắp tìm ra hung thủ, khi đó sẽ biết hung thủ có phải là người hạ chú hay không.
Cố Văn Khải bên kia có vẻ rất bận, chỉ nói với Tần Phi mấy câu rồi định cúp máy. Nhưng ngay trước khi cúp, lại nhớ ra một việc, liền nói: “Tần Phi, tốt nhất cậu đừng tiếp tục ở lại Tây trấn nữa.”
“Hử? Tại sao?”
“Nơi đó từng xảy ra chuyện, âm khí chưa tan, dạo này lại nổi thêm tử khí.” – Cố Văn Khải không kể chuyện xảy ra ở trấn Thanh Thủy 17 năm trước với Cố Dần, thứ nhất là vì bản thân anh ta cũng không rõ ràng lắm, thứ hai là vì chuyện đó biết cũng chẳng giúp được gì, nên anh ta chỉ nhắc một câu: “Ban đầu tớ định để anh hai tớ đến đón cậu nhưng bọn tớ đang truy tìm hung thủ, đúng lúc đó cần anh ấy hỗ trợ nên giờ anh ấy chưa rời đi được. Chu Tuấn suy đoán hung thủ có thể sẽ sớm hành động lớn ở trấn Thanh Thủy, nói chung là cậu nên rời khỏi Tây trấn càng sớm càng tốt.”
“Hôm nay tớ đã gặp oán hồn ở sau núi trấn Thanh Thủy, thứ đó không giống như vốn đã có sẵn trên núi...” Nếu là oán hồn vốn có, thì Nhậm Kiều Kiều đã không ở đó để tiêu diệt chúng rồi, “Ngày mai tớ định đi cùng ông ba lên núi xem thử, nếu không tìm được gì, tớ sẽ quay về thành phố S.”
“Vậy cậu phải cẩn thận nhé.” Cố Văn Khải vốn hy vọng Tần Phi lập tức rời khỏi trấn Thanh Thủy, càng nhanh càng tốt, nhưng cũng biết rằng một khi Tần Phi đã quyết thì rất khó thay đổi, nên cuối cùng chỉ có thể nhắc anh một câu.
“Ừ, tớ biết.”
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, đợi Tần Phi về nhà người mà Chu Thiên Thông sắp xếp cho ở tạm, Trương Tri Tân liền lặng lẽ quay về phòng mình. Ông không cởi quần áo, cứ thế nằm trên giường, mở mắt nhìn trần nhà.
Sau khi biết hung thủ của bảy vụ án kia là Chu Thiên Thông, ông mới nhận ra suy đoán trước đó của mình là sai, người hạ chú mà Tần Phi và ông đang tìm không hề có mặt ở trấn Thanh Thủy, tất cả chỉ là ảo giác do hành vi của Chu Thiên Thông tạo ra.
Các triệu chứng sau khi bị trúng chú của nạn nhân giống hệt cháu trai ông trước khi chết, thậm chí sau khi chết cũng hiện ra tàn ảnh giống y hệt. Nên ông cho rằng dù hung thủ không phải là người đã hại chết cháu mình năm xưa, thì cũng có liên quan mật thiết đến người đó. Hơn nữa, dấu chú trên người Tần Phi giống hệt với tàn ảnh của cháu trai ông trước khi chết, nên ông mới định nhân tiện điều tra giúp Tần Phi lý do vì sao bị trúng lời nguyền đó…
Tuy nhiên, tất cả những manh mối tưởng như là hy vọng đó… đến cuối cùng lại đều sai cả. Ông không tìm ra được điều gì gọi là đầu mối, ngược lại còn nhận được từ chỗ Chu Thiên Thông một phương pháp để tìm lại hồn phách đã mất của Chu Tình và Trương Đạc.
Cách đó tàn nhẫn và độc ác, nhưng ông vẫn không thể ngăn bản thân mình dao động. Vì vậy, dù biết rõ những oan hồn trên núi sau trấn Thanh Thủy là thứ mà Chu Thiên Thông chuẩn bị, ông vẫn nói với Tần Phi rằng chúng có thể có liên quan đến kẻ hạ chú, Tần Phi vốn không còn lý do gì để tiếp tục ở lại trấn Thanh Thủy, vậy mà ông lại vô thức dùng lời nói dối để giữ chân anh. Có giúp hay không giúp Chu Thiên Thông, thật ra thời điểm đó ông đã có quyết định rồi.
Trương Tri Tân ngồi dậy khỏi giường, lau mặt một cái, rồi đứng dậy đi về phía cửa phòng. Ông muốn sang phòng bên cạnh tìm Chu Thiên Thông.
Tần Phi, kiếp này ông ba có lỗi với con, chỉ xin con giúp ông ba một lần này, kiếp sau ông ba cho dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ báo đáp con.
Trương Tri Tân gõ hai tiếng lên cửa phòng của Chu Thiên Thông, bên trong lập tức vang lên tiếng trả lời khàn khàn. Khi đẩy cửa bước vào, thấy Chu Thiên Thông đang ngồi trước một chiếc bàn vuông, trên bàn bày đầy các loại dụng cụ, trong đó có cả bảy chiếc bình sứ đen từng phong ấn lệ quỷ mà ông từng thấy.
Thấy Trương Tri Tân bước vào, mí mắt rủ của Chu Thiên Thông khẽ giật, ông ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ông:
“Đồ tôi đã chuẩn bị xong, tôi định tối nay ra tay. Ông đã nghĩ kỹ chưa?”
Nắm tay bên hông của Trương Tri Tân run lên một chút, sau đó ông buông lỏng tay, khẽ gật đầu.
Chu Thiên Thông nhếch khóe miệng một cách cứng nhắc, rồi cẩn thận bỏ từng món dụng cụ trên bàn vào một túi vải không quá lớn. Sau khi thu dọn xong, ông ta lại lấy ra một cuốn sách cổ rách nát nhét vào tay Trương Tri Tân.
“Đây là sách cổ ghi lại đồ hình trận pháp, anh cứ dựa theo đó mà vẽ. Sau khi ông bày xong trận, tôi sẽ dẫn Tần Phi đến.”
Trương Tri Tân cầm lấy quyển sách rách nát ấy, khẽ gật đầu.
“Không còn sớm nữa, đi thôi.” Chu Thiên Thông vỗ vai ông rồi xách túi vải rời đi.
Ban ngày Trương Tri Tân có biểu hiện rất kỳ lạ, tuy Tần Phi không hỏi nhiều, nhưng vẫn luôn để tâm. Anh nằm trên giường rất lâu, trằn trọc không ngủ được. Đến lúc vừa mới chợp mắt một chút thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Tiếng gõ làm cơn buồn ngủ của Tần Phi biến mất hoàn toàn.
Bật đèn lên nhìn đồng hồ treo tường, mới hơn 11 giờ một chút – một thời điểm không bình thường để có người đến.
Tần Phi đứng dậy, mặc quần áo và áo khoác vào, trong lòng đầy nghi hoặc đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là Chu Thiên Thông, tay cầm một chiếc đèn dầu. Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên nửa dưới gương mặt đầy nếp nhăn của ông ta, một nửa sáng, một nửa tối. Tần Phi giật mình lùi lại nửa bước khi nhìn thấy, sau đó mới nhận ra là ai.
“Ông Chu ?”
Chu Thiên Thông không trả lời, chỉ dùng đôi mắt sâu hoắm của mình nhìn chằm chằm vào Tần Phi.
“Ông Chu, ông đến để…” Tần Phi chưa nói hết câu, giọng nói đã trở nên mơ hồ. Anh ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ khiến đầu óc trở nên mơ màng.
Khi đôi mắt Tần Phi trở nên vô hồn, thần sắc trở nên đờ đẫn, giọng nói khàn khàn của Chu Thiên Thông mới vang lên:
“Chúng ta đi thôi.”
Chu Thiên Thông xoay người, xách đèn dầu đi về hướng núi sau, miệng lẩm bẩm niệm chú. Tần Phi đứng ở cửa, thân thể lảo đảo một chút, sau đó đi theo ông ta ra ngoài.
Trong đồn công an trấn Thanh Thủy, tại một văn phòng lớn, tổ điều tra vụ án thi thể bị chặt xác – do Trần Minh và Thẩm Bân dẫn đầu – đang tụ họp đầy đủ. Trần Minh và Thẩm Bân đứng sau lưng các nhân viên phân tích dữ liệu, theo dõi quá trình thao tác liên tục của họ. Những người còn lại thì đang liên hệ với các điểm phụ trách khác để thu thập thông tin.
Trước đó, Chu Tuấn đã đề xuất rằng hung thủ có thể là người từng tiếp xúc với cả bảy nạn nhân. Sau khi thảo luận với Trần Minh và Thẩm Bân, tổ điều tra bắt đầu thu thập danh sách những người từng tiếp xúc với các nạn nhân trong vòng một tháng, với mục tiêu tìm ra người có liên hệ với cả bảy để điều tra trọng điểm.
Đây là một khối lượng công việc khổng lồ, vì số người từng tiếp xúc với bảy nạn nhân trong một tháng là vô cùng lớn. Sáu điểm phụ trách khác cũng hỗ trợ điều tra. Sau một ngày một đêm làm việc cật lực, cuối cùng cũng đến bước sàng lọc cuối cùng.
Cố Văn Khải và Chu Tuấn đang sắp xếp tài liệu đã in ra, sắc mặt cả hai đều căng thẳng. Sau cuộc điều tra này, nếu vẫn không tìm ra hung thủ, vụ án sẽ càng khó xử lý hơn nữa.
“Xong rồi.” Một nhân viên phân tích lên tiếng.
Nghe thấy vậy, Cố Văn Khải và Chu Tuấn lập tức đặt tài liệu xuống, đi về phía máy tính đang dùng để lọc dữ liệu.
Dù mục tiêu là tìm người tiếp xúc với cả bảy nạn nhân, nhưng trong quá trình điều tra chắc chắn sẽ có sai sót, vì thế tiêu chuẩn sàng lọc cuối cùng chỉ cần có ít nhất hai nạn nhân từng tiếp xúc với người đó là đủ để đưa vào danh sách nghi ngờ.
Kết quả là có ba người bị giữ lại sau quá trình sàng lọc, ảnh của ba người được hiển thị thẳng hàng trên màn hình máy tính, kèm theo thông tin cá nhân cơ bản. Một người già, hai người trẻ.
“Nghề nghiệp của ba người này lần lượt là thầy bói, nhân viên tiếp thị và giao hàng…” Trần Minh nhíu mày, “Mấy nghề này gặp gỡ nhiều người là chuyện rất bình thường mà!”
“Ông thầy bói lớn tuổi kia chắc khó có khả năng gây án, nếu trong ba người có hung thủ thì nhiều khả năng là hai người trẻ tuổi kia.” Thẩm Bân nói.
“Cũng đúng…” Trần Minh gật đầu, nhìn sang Chu Tuấn, “Cậu nghĩ sao?”
Chu Tuấn liếc nhìn Cố Văn Khải:
“Cho tôi một bản tài liệu, để tôi suy nghĩ thêm.”
Chu Tuấn cầm tài liệu, rồi kéo Cố Văn Khải sang phòng nghỉ bên cạnh.
“Kết quả có rồi à?” Cố Văn Thanh ngẩng đầu khỏi đống tài liệu, hỏi khi thấy hai người bước vào.
“Có rồi.” Chu Tuấn đưa tài liệu ba nghi phạm cho Cố Văn Thanh, “Anh đoán là ai?”
Cố Văn Thanh xem qua tài liệu, đẩy gọng kính rồi chọn một tấm ảnh, đặt lên bàn:
“Khả năng cao là ông thầy bói này… Chu Thiên Thông.”
Chu Tuấn gật đầu:
“Tôi cũng nghĩ vậy. Bảy nạn nhân đều chết bởi những phương pháp không phải của con người, trong ba người thì chỉ có ông thầy này là có thể liên quan đến việc trừ tà.”
“Không loại trừ hai người kia cố ý chọn nghề để che giấu.” Cố Văn Thanh nói, “Nhưng nếu là hai người kia thì phạm vi gây án sẽ không bị giới hạn quanh trấn Thanh Thủy. Còn Chu Thiên Thông sống ở trấn Thanh Thủy lâu năm, tuổi đã cao, đi lại bất tiện, rất phù hợp với quy luật địa điểm xảy ra án mạng.”
“Cho nên, người bị tình nghi nhất vẫn là ông lão này, Chu Thiên Thông...” Chu Tuấn thu ánh mắt khỏi tờ hồ sơ về Chu Thiên Thông, nhìn sang Cố Văn Khải bên cạnh, lại thấy anh ta đang cau mày, sắc mặt nặng nề. Chu Tuấn bèn đưa tay đẩy nhẹ anh ta một cái, hỏi: “Này! Cậu đang nghĩ gì vậy?”
“Cái tên Chu Thiên Thông này... ban ngày tôi gọi điện cho Tần Phi, nghe cậu ấy có nhắc đến...” Cố Văn Khải vừa nói, sắc mặt lại càng khó coi hơn vài phần, “Người đó đang ở Tây trấn Thanh Thủy, nếu đúng là hung thủ…”
Nói đến đây, sắc mặt của Chu Tuấn và Cố Văn Thanh cũng đồng loạt thay đổi.
“Để tôi gọi cho Tần Phi.”
Cố Văn Khải lấy điện thoại ra gọi cho Tần Phi, nhưng gọi đi gọi lại nhiều lần, đều không có ai nghe máy.