Nhân Gian Quỷ Thoại - Quá Giới

Chương 39: Trấn Thanh Thủy 11

Chương Trước Chương Tiếp

Tác giả: Mộc Sanh

Editor: YingYing

Cô gái trẻ đội mũ nồi kia trông có vẻ đến từ thành phố lớn, không giống người trong Thanh Thủy Trấn hay các thị trấn xung quanh.

Nhưng người như vậy đến núi kia làm gì? Nhìn thế nào cũng không giống đi viếng mộ, chẳng ai đi thăm mộ lại mang theo súng cả. Núi kia cũng chẳng phải núi sâu rừng thẳm, chỉ là một ngọn núi nhỏ hơi nhô cao so với đồi mà thôi, căn bản là không có nguy hiểm đến mức phải dùng súng, nên

Tần Phi quyết định lên núi xem thử.

Một phần vì tò mò muốn biết cô gái kia làm gì trên núi, phần khác vì đi lòng vòng trong trấn chắc cũng chẳng tra ra manh mối nào liên quan đến người hạ chú, nên lên núi Thanh Thủy – vốn cũng thuộc địa phận trấn – biết đâu lại tình cờ phát hiện điều gì đó. Thêm một lý do nữa… là vì anh rất rảnh.

Trước khi đến gần nhà Chu Thiên Thông, Tần Phi đổi hướng, đi về phía ngọn núi mộ ở sau nhà một đoạn.

Dưới chân núi có một lối nhỏ dẫn vào, không phải do người xây dựng mà là do có nhiều người thường xuyên đi lại nên tạo thành con đường mòn bằng phẳng.

Chính tại nơi này, Tần Phi đã thấy cô gái đội mũ nồi kia lúc nãy. Anh đứng tại chỗ nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng ai, chắc cô gái kia đã đi sâu vào núi rồi.

Do dự một chút, Tần Phi liền theo đường mòn men lên núi.

Đường núi không quá dốc nhưng cũng không dễ đi. Tần Phi bước chậm rãi, vừa đi vừa chú ý quan sát xung quanh. Hai bên đường là các loại cây cối, có bụi thấp, có cây cao. Một số là cây thường xanh, dù mùa đông lạnh lẽo vẫn còn xanh tốt; một số đã rụng gần hết lá, trơ trụi tiêu điều.

Ngọn núi mộ này, nếu không phải là ngày đặc biệt hay có lý do gì đó đặc biệt, thì người trong trấn hiếm khi lui tới, nên suốt đường từ chân núi lên đến lưng chừng núi, Tần Phi không hề thấy bóng dáng một ai.

Tần Phi dừng bước, khi tiến sâu hơn vào núi, cái lạnh đặc trưng của mùa đông dần thay đổi thành một loại lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Cảm giác âm u này có phần giống như khi bị thứ gì đó bám theo.

Đây là núi mộ, nên có gặp phải những thứ đó cũng chẳng có gì bất ngờ. Cảm giác âm u này xuất hiện, có nghĩa là những thứ đó có thể đang ở gần đây. Tần Phi rất tự biết mình. Dù anh khá tò mò không biết cô gái đội mũ nồi kia lên đây làm gì, nhưng anh cũng không định vì thế mà đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm. Trên người anh ngoài lá bùa hộ thân do Cố Dận đưa, thì chẳng có thứ gì khác có thể đối phó với những thứ kia.

Tần Phi liếc nhìn về hướng đỉnh núi, không do dự mà quay người, định xuống núi.

Thế nhưng, ngay khi Tần Phi vừa xoay người, ánh mắt vô tình lướt qua ngôi mộ đá xanh cách con đường nhỏ không xa, anh thấy một bóng người đen sì sì từ phía bia mộ đá trồi lên. Không thấy rõ mặt mũi, nhưng khi ánh mắt anh chạm vào bóng người đó, thì cái bóng ấy rõ ràng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh. Sau đó, gương mặt mơ hồ đó méo mó lại, rồi đột ngột há to miệng đầy máu, gào lên một tiếng chói tai lao về phía Tần Phi.

Tiếng gào ấy làm đầu óc Tần Phi choáng váng, nhưng động tác quay đầu bỏ chạy thì không hề chậm chút nào.

Gần như ngay lúc Tần Phi bắt đầu chạy, một tiếng súng nổ vang giữa rừng, tiếp theo đó, tiếng gào đau đầu kia lập tức im bặt.

Tần Phi mới chạy được vài bước thì quay đầu lại nhìn. Anh thấy cái bóng đen kia dường như bị ghim chặt lên thân cây, giãy giụa một chút, rồi hóa thành một làn khói đen tan biến.

Bước chân Tần Phi chạy xuống núi khựng lại, loạng choạng vài bước rồi dừng hẳn, đưa mắt nhìn về hướng phát ra tiếng súng, và anh thấy được người phụ nữ đội mũ nồi kia, người đã trốn vào rừng khi nãy.

Khi ánh mắt Tần Phi rơi trên người cô ta, cô vẫn còn đang chĩa khẩu súng giống súng trường về phía cái bóng đen vừa biến mất. Rõ ràng cái bóng đó đã bị cô ta bắn tiêu diệt.

Nhưng mà, nếu không phải mình hoa mắt, thì cái bóng đen kia là… quỷ đúng không? Một con quỷ bị người ta bắn một phát là tiêu diệt luôn? Quỷ và súng… Tần Phi cảm thấy hai thứ này chẳng ăn nhập gì với nhau cả.

Trong lúc Tần Phi còn đang miên man suy nghĩ, thì cô gái kia đã thu súng, đứng thẳng người dậy. Cô không lập tức chào hỏi Tần Phi mà trước tiên đảo mắt một vòng xung quanh chỗ anh đứng, thấy không có người khác mới nhanh nhẹn từ rừng bước ra, đi tới trước mặt Tần Phi.

Đến gần mới thấy, cô gái này bất ngờ là một người rất xinh đẹp.

“Chỉ có một mình cậu?” Cô gái lên tiếng hỏi trước.

“Chỉ có một mình tôi.” Tần Phi đáp.

“Cố Dần không đi cùng cậu sao?” Cô lại hỏi tiếp.

Tần Phi hơi sững người, người này là quen Cố Dần sao? Hơn nữa nghe giọng điệu thì hình như còn không ưa Cố Dần? Suy đoán một vòng trong đầu, Tần Phi lắc đầu: “Anh ta không đi cùng tôi.”

“Vậy thì tốt.” Cô thở phào, rồi giới thiệu, “Tôi là Nhậm Kiều Kiều, gọi tôi là Kiều Kiều là được. Nửa đêm hôm qua tôi dạo quanh trấn, thấy cậu với Cố Dần lén lút gặp nhau, còn tưởng hai người vẫn còn ở cùng nhau cơ! Cho nên lúc nãy ở chân núi thấy cậu, tôi mới né vào rừng trốn.”

Quả nhiên là không ưa gì Cố Dần… Nhưng mà, “lén lút gặp nhau” là gì thế?

Khóe miệng Tần Phi giật nhẹ, anh đơn giản giới thiệu bản thân mình rồi nghi hoặc hỏi: “Cô nói cô thấy tôi và Cố Dần… nói chuyện? Lúc đó trời tối như mực, sao cô nhìn thấy?”

Anh nhớ lúc mở cửa sổ gọi Cố Dận cũng không bật đèn, nếu không đứng rất gần thì không thể thấy rõ. Mà nếu đứng gần thì anh và Cố Dận đã phát hiện ra rồi.

“Tôi đứng khá xa, dùng cái này để nhìn.”

Nhậm Kiều Kiều móc ra một thứ từ túi áo khoác, đưa ra trước mặt Tần Phi lắc lắc. Tần Phi nhìn một cái là nhận ra, đó là một ống ngắm gắn trên súng, còn có cả chức năng nhìn đêm.

Nhìn Nhậm Kiều Kiều cất ống ngắm đi, ánh mắt Tần Phi lại rơi vào khẩu súng trong tay cô: “Cô lên núi làm gì? Còn mang theo súng…”

“Cậu không thấy tôi đang làm gì sao?” Tần Phi có thể thấy quỷ, nên Nhậm Kiều Kiều cũng không giấu giếm, nói thật, “Tôi đang dọn dẹp oán hồn trên núi này. Còn khẩu súng… là súng hơi, tôi vo phù chú lại làm đạn, gặp oán hồn thì một phát là tiêu, cực kỳ hiệu quả.”

Tần Phi: “Cái này… hiện đại thật.”

Nhậm Kiều Kiều đắc ý: “Tất nhiên! Do tôi phát minh ra đấy, làm nghề của chúng tôi cũng phải theo kịp thời đại chứ.”

Tần Phi cười cười, không bình luận gì thêm, chuyển sang hỏi: “Những oán hồn trên núi này là sao vậy?”

Nhậm Kiều Kiều hơi nghiêng đầu nhìn về hướng chân núi, nơi mười bảy năm trước từng có đại trận “vạn quỷ đồng khóc”. Những oán hồn trên núi này đến từ nơi đó, có người cố ý thả chúng ra để hấp thụ tử khí trên núi mộ, rồi định dùng những oán hồn này làm gì đó. Nhưng chuyện này Nhậm Kiều Kiều không định nói cho Tần Phi, chỉ lấp lửng một chút rồi đổi đề tài.

“Tôi đã dọn gần hết oán hồn trên núi này rồi. Núi không lớn, nhưng chỉ một mình tôi thì những con còn lại rất khó tìm.” Nhậm Kiều Kiều nhìn Tần Phi một vòng, sau đó đi một vòng quanh anh, “Con vừa nãy là do cậu thu hút phải không? Ừm, thì ra là vậy, hồn phách cậu không ổn định, nên với những oán hồn đó cậu giống như mồi dụ vậy. Thế nào? Giúp tôi xử lý hết những con còn lại nhé?”

“Giúp thế nào?” Tần Phi hỏi.

Nhâm Kiều Kiều: “Cậu cứ đứng im, tôi trốn đi. Bọn chúng kéo tới, tôi bắn.”

Tần Phi: “…” Tức là để anh làm mồi nhử đúng không?

Nhậm Kiều Kiều vỗ vai Tần Phi: “Thế nào? Kế hay đấy chứ?”

Tần Phi thở dài: “Cô Nhậm, tôi từ chối kế hoạch của cô. Tôi muốn về.”

Nói xong, Tần Phi quay người đi xuống núi.

“Cậu thật sự không suy nghĩ giúp tôi một tay à?” Nhậm Kiều Kiều đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng Tần Phi mà gọi với theo.

“Tôi cảm thấy quá nguy hiểm, hơn nữa tôi thấy mình không cần thiết phải tham gia, nên thôi vậy.” Tần Phi không quay đầu lại, vừa bước về phía trước vừa vẫy tay về phía Nhậm Kiều Kiều ở sau lưng.

Xuống núi bao giờ cũng nhanh hơn lên núi, Tần Phi chỉ mất chưa tới nửa thời gian ban đầu để đi đến chân núi.

Chuyến lên núi này coi như cũng có thu hoạch, ít ra anh đã biết trên núi có oán hồn, và rõ ràng những oán hồn đó vốn dĩ không thuộc về ngọn núi này. Về phần chúng đến từ đâu, tại sao lại xuất hiện ở đây, Nhậm Kiều Kiều rõ ràng không muốn nói, nên Tần Phi cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Tuy nhiên, ngoài Nhậm Kiều Kiều ra, Tần Phi còn có một người khác có thể hỏi.

Trương Tri Tân, hôm qua đã cùng Chu Thiên Thông lên núi viếng mộ Chu Tình. Oán hồn trên núi, có lẽ Trương Tri Tân cũng biết.

Tần Phi vội vã trở lại nhà Chu Thiên Thông, vừa vào đến sân đã thấy Trương Tri Tân đang ngồi trước cửa, hút thuốc một cách thẫn thờ, sắc mặt mơ màng, cả người trông không có tinh thần.

“Ông ba, có chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” – Tần Phi bước đến trước mặt Trương Tri Tân, lo lắng hỏi.

Trương Tri Tân ngẩng đầu liếc nhìn Tần Phi, ánh mắt lóe lên vẻ hoảng hốt, rất nhanh liền cúi đầu dập tắt điếu thuốc chưa hút hết trong tay, ấp úng nói: “Không, không có gì đâu.”

Tần Phi nhìn Trương Tri Tân đầy nghi hoặc, rõ ràng là có chuyện gì đó đã xảy ra.

“Con đi một vòng có phát hiện gì không?” Trương Tri Tân tránh ánh mắt của Tần Phi, mở miệng hỏi.

“Con gặp phải oán hồn ở sau núi.” – Tần Phi chậm rãi nói.

“Sao con lại lên núi? Con không sao chứ?” Trương Tri Tân lần này cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần Phi.

“Con không sao.” – Tần Phi lắc đầu, “Ông ba, chuyện oán hồn trên núi, người biết phải không?”

“Ừ, ta biết.” – Trương Tri Tân do dự một lát, rồi nói dối.

Thực ra ông không hề biết gì về oán hồn trên núi. Hôm trước lên viếng mộ cùng Chu Thiên Thông, ông chỉ cảm thấy tử khí trên núi nặng nề hơn, hoàn toàn không phát hiện ra oán hồn. Nếu phát hiện, ông đã sớm dặn Tần Phi không được lên núi rồi. Giờ nghĩ lại, chắc là Chu Thiên Thông đã giở trò gì đó. Ông ta đã biết kế hoạch của Chu Thiên Thông, cũng đoán được những oán hồn kia có lẽ giống như bảy con ác quỷ trong bảy bình sứ đen kia – đều là nguyên liệu cần thiết để lấy lại phần hồn đã mất.

“Những oán hồn đó là chuyện gì? Có liên quan tới người hạ chú không?” – Tần Phi hỏi.

Trương Tri Tân đặt tay lên đầu gối bỗng khựng lại, ngón tay khẽ co giật một cái. Không dám ngẩng đầu nhìn Tần Phi, chỉ cười gượng: “Chắc là có chút liên quan.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)