Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Trương Tri Tân quay lại nhà Chu Thiên Thông, đi vào sân, đứng trước cánh cửa đang đóng chặt. Ông đưa tay đẩy thử nhưng không mở được, cửa đã bị khóa, chứng tỏ Chu Thiên Thông chưa về.
Trương Tri Tân lấy chìa khóa dự phòng mà Chu Thiên Thông đưa, mở cửa rồi lặng lẽ bước vào nhà, sau đó khóa cửa lại.
Ông không bật đèn, bước nhanh qua căn phòng khách tối tăm, đi thẳng đến phòng của Chu Thiên Thông.
Phòng của Chu Thiên Thông nằm sát phòng khách mà Trương Tri Tân ngủ tối qua. Nửa đêm hôm qua tỉnh giấc, ông cảm thấy trong phòng Chu có chút động tĩnh kỳ lạ. Nghe như tiếng lục sục, không lâu sau lại yên tĩnh. Nếu là tình huống bình thường, có lẽ ông chỉ nghĩ là chuột chạy. Nhưng trùng hợp là lúc đó ông lại cảm nhận được một luồng âm khí rùng rợn, bất thường.
Luồng âm khí đó chỉ thoáng qua, biến mất ngay tức khắc, như thể ảo giác. Nhưng chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi đó cũng đủ khiến Trương Tri Tân trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Nếu luồng âm khí kia thật sự phát ra từ phòng Chu Thiên Thông, thì chứng tỏ ông ta đã làm điều gì đó phạm vào cấm kỵ.
Đối với những người sống giữa ranh giới âm dương như họ, cái gọi là “cấm kỵ” chính là việc làm rối loạn hai cõi. Âm là âm, dương là dương, ranh giới giữa hai cõi tuyệt đối không được vượt qua. Một khi vượt qua, kết cục chắc chắn sẽ rất bi thảm.
Trương Tri Tân không muốn thấy người bạn lâu năm của mình – khi đã gần cuối đời – lại rơi vào cảnh thê thảm như vậy.
Nhưng chuyện về luồng âm khí kia, ông không tiện hỏi thẳng Chu Thiên Thông. Nếu đó là ảo giác thì không sao, nhưng nếu không phải, mà lão Chu lại giấu ông từ đầu, thì có hỏi cũng chưa chắc lão Chu đã thừa nhận, thậm chí còn giấu kỹ hơn.
Vì vậy, Trương Tri Tân quyết định tranh thủ lúc Chu Thiên Thông không có nhà để lẻn vào phòng ông ta điều tra.
Trương Tri Tân đứng trước cửa phòng Chu Thiên Thông, tay nắm lấy tay nắm cửa, xoay nhẹ và đẩy ra – cửa không khóa khiến ông hơi ngạc nhiên. Nhưng ông cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng bước vào, đóng cửa lại, bật đèn trắng trong phòng rồi bắt đầu lục soát.
Ngăn kéo, tủ, chăn, gầm giường… Trương Tri Tân lật tung từng nơi có thể giấu đồ, cuối cùng trong một chiếc rương gỗ đặt trên tủ thấp, ông thấy bảy chiếc bình sứ đen, trên thân bình khắc đầy bùa chú chi chít, nhìn lâu khiến người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Vừa nhìn thấy bảy chiếc bình đó, Trương Tri Tân lập tức nghẹt thở, tay mở nắp rương cũng cứng đờ tại chỗ rất lâu mới lấy ra chiếc bình bên phải cùng.
Ông run rẩy mở nút gỗ bịt miệng bình, liền nghe một tiếng hét rợn người, một bóng mờ kinh hãi từ trong bình bay ra. Khi nhìn rõ hình dáng đó, Trương Tri Tân hít một hơi lạnh. Không phải vì nó máu me kinh khủng, mà là ông nhận ra bóng ma đó – khi còn sống…
— Chính là người đàn ông mà Trương Tri Tân từng theo dõi, cuối cùng chết ở vùng ven Thanh Thủy Trấn.
Bóng ma kia máu me đầm đìa, liên tục giãy giụa, âm khí cuộn trào, gào thét thảm thiết. Hắn ta muốn thoát khỏi chiếc bình, nhưng nửa thân dưới bị chiếc bình giữ chặt không thoát ra được.
Bình sứ đen đó là pháp khí chuyên dùng để phong ấn oán linh, cho dù mở nắp cũng không thể dễ dàng thoát ra trong thời gian ngắn, nhưng để lâu thì nguy hiểm. Trương Tri Tân hít sâu một hơi, dùng nút gỗ đóng lại miệng bình. Linh hồn con quỷ đang giãy giụa lập tức bị kéo ngược trở lại.
Trương Tri Tân siết chặt chiếc bình trong tay, nhìn sáu chiếc bình còn lại trong rương, không kìm được run rẩy. Tổng cộng có bảy bình – cũng chính là bảy vụ án xác người bị phân thây ở H thị. Không cần mở ra ông cũng biết trong sáu bình còn lại là gì.
Vì sao hồn phách của các nạn nhân bị nguyền rủa lại nằm trong rương trong phòng Chu Thiên Thông? Trương Tri Tân suy nghĩ đủ mọi lý do cũng không tìm được lời nào có thể biện minh cho người bạn lâu năm của mình. Đáp án đã quá rõ ràng – chính vì Chu Thiên Thông là người đã hạ chú, nên những oán hồn đó mới bị phong ấn tại đây. Nếu không, một thầy bói như ông ta đâu có lý do để thu thập lệ quỷ?
Đúng lúc này, ông nghe thấy tiếng ổ khóa cửa chuyển động. Quay đầu nhìn lại, Trương Tri Tân thấy Chu Thiên Thông. Ông ta đứng ở cửa phòng, lặng lẽ nhìn Trương Tri Tân, đôi mắt sâu hoắm không gợn chút cảm xúc.
Trương Tri Tân nhìn ông bạn già, khóe miệng giật giật, chòm râu dưới cằm cũng run lên hai cái nhưng không nói nổi một câu – ông đã giận tới cực điểm.
“Ông đã thấy rồi à?” – Chu Thiên Thông bước vào phòng, giọng trầm khàn vang lên.
“Ông muốn làm gì?” – Trương Tri Tân trầm giọng hỏi, sau đó giọng đột ngột lớn lên:
“Ông mẹ nó yểm sát người sống, thu thập lệ quỷ để làm gì hả?”
“Để đưa cháu gái tôi – Tiểu Tình – trở về.” So với sự kích động của Trương Tri Tân, Chu Thiên Thông vẫn bình tĩnh như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Ông… có ý gì?”
Chu Thiên Thông liếc nhìn Trương Tri Tân với vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó nhìn về chiếc rương gỗ đang mở, chậm rãi nói:
“Hồn phách của Tiểu Tình đã mất tích suốt mười bốn năm. Những năm qua tôi đã tìm đọc vô số cổ thư, nghiên cứu nhiều phương pháp triệu hồn. Cuối cùng nhờ một cơ duyên tình cờ, tôi đã tìm được cách có thể đưa hồn phách Tiểu Tình trở lại.”
Vừa nói, Chu Thiên Thông vừa đi đến bên chiếc rương đựng những bình sứ đen, ánh mắt dịu dàng nhìn chúng:
“Thu thập bảy lệ quỷ, kết hợp với trận pháp ghi trong cổ thư, sau đó mượn vận thế của người sống – có thể triệu hồi hồn phách quay về.”
“Vậy nên ông vì thu thập bảy lệ quỷ mà ra tay giết người?”
“Tôi không giỏi thuật bắt quỷ. Để nhanh chóng tìm đủ số lệ quỷ và đảm bảo có thể phong ấn chúng vào bình chú, thì chỉ còn cách này.” – Chu Thiên Thông đáp.
“Ông…” Trương Tri Tân thở dốc,
“Ông điên rồi sao?Ông có biết mình đã làm gì không? Còn loại chú thuật đó – nó là…”
Chu Thiên Thông quay đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Trương Tri Tân:
“Tôi già rồi, nửa thân đã xuống mồ, nhưng tôi không cam tâm! Tôi muốn trước khi chết phải đưa được hồn phách của Tiểu Tình trở về, dù con bé có thành hình dạng gì, dù phải dùng cách gì, dù tôi phải chịu quả báo thế nào – tôi cũng muốn đưa nó về. Nếu không, tôi chết cũng không nhắm mắt. Trương Tri Tân, còn ông thì sao? Ông không muốn đưa hồn phách cháu trai mình trở lại à?”
Trương Tri Tân trầm mặc – câu hỏi đó không cần trả lời. Dù phải trả giá tất cả, ông cũng từng nghĩ đến việc phải tìm lại hồn cháu trai. Ông sẵn sàng trả giá, nhưng chưa bao giờ tìm được phương pháp. Còn bây giờ – Chu Thiên Thông nói rằng đã có cách, nhưng cái cách đó lại khó mà chấp nhận nổi.
“Tôi cần ông giúp.” Chu Thiên Thông nói
“Quả báo vì giết người tôi sẽ gánh. Ông chỉ cần giúp tôi vẽ trận pháp.”
Đến lúc đó Trương Tri Tân mới chợt hiểu, Chu Thiên Thông nhờ ông đến điều tra vụ án năm xưa, không phải để tìm ra ai là người hạ chú, mà là để dẫn ông về trấn Thanh Thủy. Việc tối qua sắp xếp cho ông ngủ ở phòng bên cạnh, là để ông phát hiện ra điều lạ trong phòng ông ta. Rồi cố ý để ông biết được tất cả, cuối cùng đưa ra lời nhờ vả.
Nếu ngay từ đầu, khi chưa chuẩn bị gì, mà nói cho ông biết phương pháp này, thì chắc chắn ông sẽ từ chối. Nhưng hiện tại, mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ cách thành công một bước, mới kể cho ông. Một cách không thể ngăn cản… Trương Tri Tân bắt đầu dao động.
“Cần vẽ trận gì?”
“Trận mượn thế.”
“Mượn thế?” – Trận mượn thế là trận pháp mượn vận khí của người sống, cũng là việc cực kỳ tổn âm đức. Trương Tri Tân ngẩn ra, nhưng vẫn hỏi tiếp:
“Mượn của ai?”
“Tần Phi. Người có mười kiếp công đức, bản thân đã có khí vận cải mệnh – rất thích hợp.” – Chu Thiên Thông nói, nhưng giấu đi một việc: Nếu không tình cờ gặp Tần Phi, ông ta đã định mượn vận khí của toàn bộ dân cư phía Tây trấn Thanh Thủy rồi.
“Không được, tôi không thể làm thế… Tôi không thể để Tần Phi bị cuốn vào.” Trương Tri Tân khó nhọc lắc đầu.
Ánh mắt Chu Thiên Thông khẽ dao động, Trương Tri Tân chỉ từ chối việc mượn vận khí của Tần Phi, chứ không từ chối việc giúp ông ta vẽ trận pháp mượn thế.
“Nó là người có mười kiếp công đức, mượn chút vận khí cũng không ảnh hưởng gì cả. Tôi đảm bảo nó sẽ không sao.”
“Để tôi suy nghĩ… để tôi nghĩ thêm…” Trương Tri Tân đưa bình sứ đen trong tay lại cho Chu Thiên Thông, lẩm bẩm như mộng du rồi rời khỏi phòng.
Tần Phi một mình lang thang trong trấn, ban đầu còn định hỏi thử xem trong trấn có điều gì kỳ lạ không, nhưng người dân ở đây cực kỳ bài xích người ngoài, hoàn toàn không muốn bắt chuyện.
Không còn cách nào, Tần Phi đành quay về.
Khi gần đến nhà Chu Thiên Thông, ánh mắt Tần Phi vô tình liếc qua phía sau núi, ở lối vào núi thì thấy một người. Là một cô gái trẻ, mặc áo khoác kaki, đội mũ nồi màu cà phê, tay đang cầm một thứ trông như súng trường, dường như đang nhắm bắn gì đó.
Cô ta đang làm gì? Săn thú? Mùa đông như thế này sao? Với lại… ngọn núi kia chẳng phải là núi mộ của trấn Thanh Thủy sao…
Còn chưa kịp nghĩ kỹ, cô gái trẻ hình như cũng phát hiện ra Tần Phi, lập tức lùi nhanh vào trong núi, không thấy đâu nữa.