Nhân Gian Quỷ Thoại - Quá Giới

Chương 37: Trấn Thanh Thủy 9

Chương Trước Chương Tiếp

Tác giả: Mộc Sanh

Editor: YingYing

Trấn Thanh Thủy vốn không phải là nơi thường xảy ra án mạng, mặc dù trong đồn công an có phòng đặt xác, nhưng thường ngày cũng chẳng dùng đến. Vụ án thi thể bị phân xác thứ bảy xảy ra ở khu vực giáp ranh trấn Thanh Thủy cuối cùng cũng khiến nhà xác vốn bỏ không có dịp dùng tới.

Phòng xác ở đồn công an trấn Thanh Thủy không lớn, bên trong chỉ có một thi thể, nên nhìn qua thì có vẻ trống trải.

Cố Văn Khải đi đến cạnh thi thể, vén tấm vải trắng đắp lên thi thể ra, rồi lùi sang một bên, ra hiệu cho Cố Dần xem thi thể.

Ánh mắt điềm tĩnh của Cố Dần dừng lại trên thi thể máu thịt be bét kia, sắc mặt lặng như nước. Cố Văn Khải đứng bên cạnh, đợi Cố Dần nói gì đó, nhưng Cố Dần chẳng nói lời nào, chỉ nhìn một lúc rồi quay người bước ra khỏi nhà xác.

Xem xong rồi? Rồi cứ thế mà đi sao?!

Cố Văn Khải nhìn bóng lưng Cố Dần mà sững sờ, đến khi quản gia Thiệu đi theo sau Cố Dần cũng bước ra ngoài, anh ta mới sực tỉnh, vội vàng đắp lại tấm vải trắng cho thi thể rồi chạy theo ra ngoài.

Giao lại chìa khóa phòng xác cho cảnh sát trực, Cố Văn Khải rảo bước đuổi theo Cố Dần.

“Đợi đã! Anh cả!” Cố Văn Khải chặn đường Cố Dần, “Cái đó... anh không có gì muốn nói sao? Về thi thể đó?”

“Anh cần phải nói gì? Bày tỏ cảm tưởng không dưới 800 chữ với thi thể tan nát đó sao?” Cố Dần thản nhiên nói.

Khóe miệng Cố Văn Khải giật giật, lập tức mất luôn hứng nói chuyện với Cố Dần, anh ta chỉ muốn quay đầu bỏ đi, ai muốn nói chuyện với người này thì nói!

Chỉ là Cố Văn Khải cũng biết không thể để cảm xúc chi phối. Vụ án thi thể bị phân xác ở thành phố H đã kéo dài quá lâu, bây giờ đã cuối năm, nếu không phá được án, không chỉ không có cách nào báo cáo với cấp trên, mà với người nhà nạn nhân cũng khó ăn nói, quan trọng nhất là nếu cứ tiếp diễn, có thể sẽ có thêm người bị hại.

“Người chết bị tấn công bởi lời nguyền và ác quỷ cùng lúc… Em không hiểu vì sao hung thủ lại làm vậy?” Cố Văn Khải cố gắng tỏ ra chân thành khi hỏi.

“Điều khiển ác quỷ chỉ là để phá hủy dấu tích của lời nguyền trên thi thể.” Cố Dần liếc nhìn Cố Văn Khải, lần này không châm chọc nữa mà trả lời thẳng. Sau đó, ánh mắt hắn lướt qua Cố Văn Khải, không rõ đang nhìn về đâu phía trước. Cố Văn Khải chỉ nghe thấy hắn cười lạnh đầy châm biếm, “Còn cái gọi là lời nguyền mà người đó muốn giấu đi… chẳng qua chỉ là một thuật dưỡng quỷ mà thôi.”

Phần đầu câu nói của Cố Diễn, Cố Văn Khải nghe hiểu, nhưng phần sau thì không hiểu mấy.

Thuật dưỡng quỷ không phải là loại chú thuật dùng để áp đặt lên quỷ hồn hay sao? Nhưng trong lời của Cố Dần, rõ ràng “thuật dưỡng quỷ” lại chỉ lời nguyền đặt lên người bị hại. Thế nhưng—chú thuật thi triển trên người sống, sao có thể là thuật dưỡng quỷ được?

Tuy nhiên, Cố Dần không có ý định giải thích vấn đề này cho Cố Văn Khải, nói xong thì dẫn theo quản gia Thiệu rời khỏi đồn công an trấn Thanh Thủy. Cố Văn Khải đành mang theo thắc mắc ấy đi tìm anh hai Cố Văn Thanh.

Ngay khi nghe nói Cố Dần đến, Cố Văn Thanh đã âm thầm tránh đi. Tuy rằng anh ta vẫn có vài điểm chưa thông suốt trong vụ án thi thể tàn khuyết, nhưng đã có Cố Văn Khải phải đi gặp Cố Dần, mà phần lớn vấn đề chưa thông suốt cũng vừa được bàn bạc rõ ràng với Văn Khải, nên anh ta cũng vui vẻ không cần phải xuất hiện trước mặt Cố Dần.

Giữa đêm đông, trời lạnh buốt, Cố Văn Thanh và Chu Tuấn không đứng đợi ở hành lang cuối tầng hai như lúc ba người thảo luận trước đó, mà chọn vào phòng lưu trữ gần đó. Khi Cố Văn Khải tìm đến, họ đang lật xem báo trong phòng tài liệu.

“Anh cả nói sao?” – Thấy Cố Văn Khải bước vào, Cố Văn Thanh lập tức vào thẳng chủ đề.

“Anh ấy nói ác quỷ gặm xác nạn nhân là để phá hủy dấu vết mà lời nguyền để lại trên thi thể…” – Cố Văn Khải vừa nói vừa đóng cửa phòng tài liệu, “Còn về lời nguyền trong người nạn nhân—anh ấy nói đó là thuật dưỡng quỷ.”

Thuật dưỡng quỷ? – Cố Văn Thanh sững người, rồi trầm ngâm suy nghĩ.

“Thuật nuôi quỷ sao?” – Chu Tuấn xoa cằm, nhìn sang Cố Văn Khải.

“Đúng, là pháp thuật nuôi quỷ.” – Cố Văn Khải nói, “Nhưng thuật dưỡng quỷ vốn chỉ tác động đến quỷ hồn, không có tác dụng gì với người sống. Em không hiểu vì sao anh cả lại cho rằng lời nguyền ấy là thuật dưỡng quỷ.”

“Anh nghĩ… anh cả có lẽ nói không sai đâu.” – Cố Văn Thanh chậm rãi nói, “Thuật dưỡng quỷ đúng là thường dùng cho quỷ hồn, nhưng từ thời xưa cũng từng được dùng lên người. Chỉ là dùng lên người thì rất tàn nhẫn—pháp thuật ấy là thông qua việc hành hạ, giết hại dã man người sống để luyện thành lệ quỷ, rồi thu phục về làm công cụ.”

Cố Văn Thanh đẩy nhẹ gọng kính không viền, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Cố Văn Khải và Chu Tuấn – những người cũng vừa chợt hiểu ra điều gì đó, “Như vậy thì mọi chuyện đều hợp lý. Vì sao thi thể nạn nhân bị quỷ cắn xé? Vì sao linh hồn nạn nhân biến mất? Vì sao biểu cảm trên mặt họ lại đau đớn và vặn vẹo đến thế? Tất cả đều vì có người đã thi triển dưỡng quỷ thuật lên người sống. Nói cách khác—có người đang luyện lệ quỷ bằng cách tra tấn người sống.”

Mặt Cố Văn Khải sa sầm lại, lời Cố Văn Thanh không chỉ một lần nữa khẳng định hung thủ là kẻ bước đi giữa ranh giới âm dương, mà còn…

“Ý anh là… tên hung thủ này đang chuẩn bị làm một chuyện rất lớn?”

Cố Văn Thanh gật đầu, “Gần như chắc chắn. Giết người sống để luyện lệ quỷ—đó là hành vi cực kỳ tổn hại âm đức. Hắn ta đã giết nhiều người như thế, chắc chắn không phải chỉ để nuôi một đám lệ quỷ làm thú cưng chơi đùa.”

Ba người trong phòng tài liệu rơi vào trầm mặc, những điều ẩn giấu phía sau vụ án còn nghiêm trọng hơn họ từng nghĩ. Tuy nhiên, hướng điều tra vẫn không thay đổi—trước hết phải bắt được hung thủ. Mà muốn bắt được hung thủ, phải biết hắn ta là ai, ở đâu cái đã.

Chu Tuấn châm một điếu thuốc, rồi mở lời, “Tôi nghĩ… trước đây suy đoán vị trí của hung thủ, tôi có lẽ đã phạm một sai lầm trong tư duy.”

“Ý cậu là, phán đoán hung thủ ở trấn Thanh Thủy là sai?” – Cố Văn Khải hỏi.

“Không, không phải vậy. Phán đoán hung thủ ở trấn Thanh Thủy có lẽ là đúng—trước đây tôi chỉ chắc 60%, giờ tôi chắc tới 80%.”

Chu Tuấn tập tễnh bước tới tủ tài liệu, mở cánh cửa kính, lấy ra bản đồ thành phố H, trải lên bàn rồi dùng bút đánh dấu vị trí bảy vụ án, “Lúc đầu tôi nghĩ đây là một loại khiêu khích của hung thủ, dùng các điểm án mạng để bao vây trấn Thanh Thủy, ám chỉ mình là hung thủ giết người hàng loạt. Nhưng giờ nghe các cậu nói về cái gọi là thuật dưỡng quỷ… các điểm án mạng phân bố xung quanh trấn Thanh Thủy, chỉ vụ cuối mới xảy ra ở rìa thị trấn. Điều này cho thấy hung thủ cố tình tránh gây án trong thị trấn, bởi vì hắn ta đang chuẩn bị cho một kế hoạch lớn, nên không muốn lực lượng cảnh sát tập trung lại gần khu vực đó, dù chỉ tạm thời.”

“Thế thì sao hắn ta không sắp xếp các điểm án mạng một cách hỗn loạn, mà lại để chúng bao vây thị trấn như vậy?” – Cố Văn Khải hỏi.

“Cái việc bao vây thị trấn chắc là ngoài ý muốn thôi. Còn lý do có thể là do hung thủ không tiện đi xa khỏi trấn Thanh Thủy—có thể là vì lý do sức khỏe chẳng hạn, nên hắn ta chọn ra tay với những người ở gần.” – Chu Tuấn ngừng một chút, rồi tiếp tục, “Đã là nhiều địa điểm xung quanh trấn, vậy thì với các nạn nhân, hung thủ hẳn là người lạ. Hơn nữa, hắn ta muốn thi triển chú thuật, chắc chắn phải tìm cách tiếp xúc với các nạn nhân.”

Cố Văn Khải gật đầu, bọn họ giờ đã có thể đưa ra những đặc điểm khá rõ ràng về hung thủ:

Một, Hung thủ ở trấn Thanh Thủy.

Hai, Là người lạ, từng tiếp xúc với các nạn nhân gần đây.

Ba, Có lý do khiến không tiện rời xa trấn.

Bốn, Gần đây có thể đang chuẩn bị hành động lớn.

Chu Tuấn chạy đi báo với Trần Minh về những suy luận mới, Cố Văn Khải định đi theo nhưng bị Cố Văn Thanh giữ lại.

“Văn Khải, em cẩn thận đấy.” – Khuôn mặt luôn điềm đạm của Cố Văn Thanh lúc này lộ vẻ nghiêm nghị hiếm thấy, “Đây là trấn Thanh Thủy, nơi xảy ra chuyện với anh cả mười bảy năm trước. Mà giờ anh cả cũng đang điều tra vụ này, rất có thể nó có liên quan đến kẻ từng muốn lấy mạng anh ấy. Người đó không dễ đối phó đâu… nếu gặp chuyện gì bất thường, em phải lập tức rút lui.”

Cố Văn Khải không quay đầu lại, im lặng một lúc rồi mới trầm giọng đáp: “Em biết rồi.”



Sáng hôm sau, Tần Phi sau khi thức dậy, chào hỏi người nhà đã cho mình tá túc, rồi đến nhà Chu Thiên Thông.

Cửa nhà Chu Thiên Thông mở sẵn, Tần Phi bước vào, đi qua sảnh chính, tới phòng khách nhỏ thì thấy Trương Tri Tân đang ngồi đó. Trương Tri Tân một mình ngồi trong phòng, nhíu mày thật sâu, không biết đang nghĩ gì. Tần Phi gọi hai lần, ông mới giật mình tỉnh lại, cười gượng với Tần Phi, mặt đầy căng thẳng.

“Dậy rồi à?” – Trương Tri Tân cố gắng nặn ra một nụ cười, “Lão Chu đang nấu cháo đó! Lát nữa ông xào hai món rồi chúng ta ăn sáng.”

“Xảy ra chuyện gì sao ạ?” Tần Phi không nhìn Trương Tri Tân, khẽ hỏi.

“Không có gì đâu…” – Trương Tri Tân lắc đầu, lẩm bẩm, “Chắc là ông nghĩ quá nhiều thôi, có lẽ là chẳng có chuyện gì…”

Trương Tri Tân không muốn nói, Tần Phi cũng chẳng còn cách nào khác.

Ba người cùng ăn sáng xong, Chu Thiên Thông ra vườn dọn dẹp vườn rau, còn Trương Tri Tân thì nói muốn cùng Tần Phi lên trấn điều tra, thế là cả ba cùng nhau rời khỏi nhà.

Việc đi điều tra là do Trương Tri Tân đề xuất, nhưng nhìn ông thì có vẻ chẳng hề để tâm đến việc đó. Mới đi được một đoạn ngắn từ nhà Chu Thiên Thông, Trương Tri Tân đã liên tục quay đầu lại, dáng vẻ đầy tâm sự.

“Ông ba, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” – Tần Phi bất lực hỏi.

“Không có gì.” – Trương Tri Tân xua tay, nhưng vừa nói xong liền dừng bước. Ông lại im lặng một lát rồi nói với Tần Phi: “Ta có việc phải quay về một chuyến. Con cứ đi dạo quanh trấn xem có gì bất thường không. Nếu thấy điều gì lạ, đừng tự tiện hành động, gọi điện cho ta, nhớ chưa?”

Nói xong, Trương Tri Tân không cho Tần Phi cơ hội phản đối hay đi cùng, lập tức quay đầu chạy về phía nhà Chu Thiên Thông.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)