Nhân Gian Quỷ Thoại - Quá Giới

Chương 36: Trấn Thanh Thủy 8

Chương Trước Chương Tiếp

Tác giả: Mộc Sanh

Editor: YingYing

Tây trấn chìm trong bóng tối đen kịt giữa đêm khuya, những ngọn đèn đường cũ kỹ hư hỏng chỉ còn vài ngọn sáng, phải đi một đoạn đường dài mới có thể thấy lờ mờ ánh sáng vàng vọt phía trước.

Cố Dần bước đi trên con đường đá xanh gồ ghề không bằng phẳng, hướng về phía cửa trấn Tây.

Trong sân của nhiều nhà trong trấn đều nuôi chó, nhưng Cố Dần đi một đường lại không nghe thấy tiếng chó sủa, cả trấn hiện ra một vẻ tĩnh lặng quỷ dị và không may mắn chút nào.

Vẫn như đêm qua.

Bước chân Cố Dần không dừng lại, nhanh chóng ra khỏi trấn, đến bờ sông Thanh Thủy ngăn cách Đông trấn và Tây trấn, mới dừng chân quay đầu nhìn lại. Hắn nhìn một mảnh đất canh tác không xa, những mảnh đất canh tác khác ít nhiều còn có cỏ khô, chỉ riêng mảnh đất đó, một màu đen sâu thẳm của bùn đất, hoàn toàn không có dấu vết thực vật sinh trưởng. Mảnh đất này mười bảy năm trước đã bị quỷ trận làm cạn kiệt sinh khí, những mảnh đất canh tác xung quanh trải qua mười bảy năm nghỉ ngơi dưỡng sức, miễn cưỡng sinh ra một chút sinh khí, chỉ riêng mảnh đất này - nơi xây dựng quỷ trận, đến tận bây giờ vẫn là một mảnh đất âm u chết chóc.

Mười bảy năm trước, đó cũng là một đêm mùa đông, trên mảnh đất này, có người bày ra trận Vạn Quỷ Đồng Khốc, tụ tập hàng vạn oan hồn, cấu thành trận sát lục, ý đồ đoạt lấy hồn phách của hắn.

Lúc đó thân thể này của hắn mới 12 tuổi, dù hắn biết cách đối phó, năng lực chung quy vẫn bị giới hạn bởi thân thể còn chưa cường tráng, hàng vạn oan hồn vây khốn hắn trong quỷ trận, lúc đó hắn tưởng mình chắc chắn không sống nổi. Vất vả lắm mới thoát khỏi dòng sông âm phủ lạnh lẽo thấu xương, vất vả lắm mới đợi đến khi mình trả hết tội nghiệt kiếp trước, vất vả lắm mới chuyển thế thành người, lại sắp phải rời khỏi nhân thế khi còn chưa tìm được Nguyên Thanh... Cố Dần không cam tâm, chỉ là dù không cam tâm, lúc đó hắn cũng không đủ sức bước ra khỏi trận Vạn Quỷ Đồng Khốc.

Trong ý thức hỗn loạn, Cố Dần cảm thấy có người kéo hắn, từng bước từng bước đi ra khỏi quỷ trận đó. Lúc đó hắn nghĩ người đó chính là Nguyên Thanh. Chỉ là khi hắn tỉnh lại, trên tay chỉ còn lại một mảnh ngọc bội vỡ làm đôi, người cứu hắn không để lại bất kỳ manh mối nào, cũng không thể chứng minh người đó chính là Nguyên Thanh.

Tuy nhiên, đến nay, dù là chủ nhân của ngọc bội đó, hay là Nguyên Thanh, đều vẫn chưa tìm thấy. Ngược lại, người mười bảy năm trước bày ra trận Vạn Quỷ Đồng Khốc để hại hắn lại có động tĩnh trước.

Mười bảy năm trước, trận Vạn Quỷ Đồng Khốc từng được sử dụng với hắn, không có cách nào giải trừ. Thế là, Cố gia, Cảnh gia, ,Nhậm gia và Thích gia, bốn nhà liên thủ, đặt phong ấn cấm chế lên nơi thi triển trận Vạn Quỷ Đồng Khốc, đồng thời mỗi năm vào thời gian chỉ định làm pháp sự, định để mảnh đất này theo thời gian trôi đi, từ từ tiêu trừ tử khí do quỷ trận mang lại.

Sau này, pháp sự hàng năm ở Tây trấn bị buộc phải dừng lại khi trấn trưởng đổi người, cũng may nơi thi triển trận Vạn Quỷ Đồng Khốc lúc đó cũng đã gần như hoàn toàn bị phong ấn, dù tử khí vẫn còn sót lại, oan hồn dưới đất cũng khó mà ra được nữa.

Thế nhưng, mười bảy năm sau, thành phố H liên tiếp xảy ra những vụ án thi thể tàn khuyết kỳ lạ, trấn Thanh Thủy lại bị tử khí bao trùm, Cố Dần vội vã đến trấn Thanh Thủy, điều tra mảnh đất chết chóc còn sót lại sau khi thi triển trận Vạn Quỷ Đồng Khốc, lại phát hiện mảnh đất đó đã bị người ta động vào, hơn nữa rõ ràng có dấu hiệu oan hồn bị thả ra. Có lẽ là do ảnh hưởng của ngọn núi mộ ở phía Tây trấn, những oan hồn bị thả ra cơ bản đều ở trong rừng núi đó, mà không lang thang trong trấn.

Trận pháp ở nơi phong ấn bị phá vỡ, hơn nữa còn bị phá một lỗ nhỏ gọn gàng, không phải người hiểu rõ nhất bố cục ban đầu của trận pháp, căn bản không làm được.

Cách mười bảy năm, kẻ vọng tưởng đoạt mạng hắn cuối cùng cũng lại xuất hiện. Đã như vậy, cũng nên trả giá cho việc trêu chọc Cố Dần hắn rồi.

Cố Dần thu hồi ánh mắt nhìn mảnh đất chết chóc đó, đáy mắt lóe lên sát khí lạnh lẽo. Bước chân dừng lại bên bờ sông lại nhấc lên, bước lên cầu đá trên sông Thanh Thủy, hướng về phía bờ đối diện đi tới.

Bên đường đối diện sông, đậu một chiếc xe tư nhân màu đen, thấy Cố Dần từ bờ bên kia đi tới, ông lão ở ghế lái bước ra, im lặng mở cửa ghế sau cho Cố Dần.

Ông lão này chính là quản gia Thiệu, sáng hôm qua nhận được tin Cố Dần xác nhận có người đó xuất hiện ở trấn Thanh Thủy, liền vội vã đến hỗ trợ Cố Dần.

Cố Dần lên xe, quản gia Thiệu ngồi vào ghế lái, cung kính mở miệng hỏi Cố Dần đang ngồi ở ghế sau với vẻ mặt trầm như nước.

“Thiếu gia, có phải trực tiếp về khách sạn nghỉ ngơi không ạ?”

“Không, đi đồn cảnh sát trấn Thanh Thủy.”

“Vâng, thiếu gia.” Quản gia Thiệu không hỏi nguyên nhân Cố Dần, biết đích đến rồi, lập tức lái xe về phía đồn cảnh sát trấn Thanh Thủy.

Ban ngày, ở khu vực rìa trấn Thanh Thủy đã xảy ra vụ án thi thể tàn khuyết thứ bảy, người phụ trách chính Thẩm Bân vội vã đến trấn Thanh Thủy, toàn bộ đội tìm kiếm đóng quân ở đồn cảnh sát trấn Thanh Thủy. Vì vậy, đồn cảnh sát trấn Thanh Thủy vốn dĩ sau khi trời tối chỉ còn lác đác vài người trực ban, nhưng hôm nay đến gần hai giờ sáng, các phòng làm việc vẫn còn rất nhiều người bận rộn, hành lang thỉnh thoảng có người đi lại.

Bầu không khí làm việc căng thẳng ngưng trọng như vậy trong đồn cảnh sát, khiến nhân viên trực ban ở phòng truyền đạt không tham gia vụ án cũng không khỏi căng thẳng thần kinh, vốn dĩ đã là thời điểm buồn ngủ rũ rượi, anh ta vẫn tỉnh táo vô cùng. Cho nên, khi quản gia Thiệu lái xe đến cổng đồn cảnh sát, nhân viên trực ban đó đã chú ý ngay lập tức.

Sau đó theo Cố Dần bước vào cổng lớn, đi đến bên cửa sổ phòng truyền đạt, nhân viên cảnh sát đó liền giữ vẻ mặt nghiêm túc, mở miệng hỏi: “Có việc gì không?”

“Tôi tìm Cố Văn Khải.” Cố Dần liếc nhìn anh ta, mở miệng nói.

“Anh tên gì?”

“Cố Dần.”

“Xin chờ một chút.” Nhân viên trực ban gọi điện thoại hỏi người.

Khi Cố Dần đến đồn cảnh sát trấn Thanh Thủy, Cố Văn Khải đang cùng Cố Văn Thanh và Chu Tuấn tụ tập ở cuối hành lang, phân tích những manh mối thu được từ thi thể vụ án tàn khuyết thứ bảy. Tuy ba người tụ lại một chỗ, nhưng người thảo luận chỉ có Cố Văn Khải và Cố Văn Thanh, Chu Tuấn cơ bản chỉ nghe. Chu Tuấn làm cảnh sát nhiều năm, nhìn thi thể lấy thông tin cũng là một tay lão luyện, chỉ là khi hung thủ là quỷ, một thứ phi thường thức tồn tại, thì tay lão luyện này của anh ta lại không dùng được mấy.

“Nhìn từ thi thể đó, chắc chắn là bị ác quỷ gặm nhấm thành ra như vậy.” Cố Văn Thanh nói, “Còn về lời nguyền mà em nói, từ thi thể đó thì không thể nhìn ra được gì.”

“Trước đó Trương Tri Tân nói với em rằng người đó trước khi chết đã trúng lời nguyền, em cũng cho rằng chỉ là ác quỷ đòi mạng thôi, giống như những gì em nói với anh qua điện thoại trước đó.” Cố Văn Khải bực bội gãi đầu, “Hơn nữa sau khi điều tra về những nạn nhân, tuy họ không phải là người tốt gì, nhưng nhìn chung cũng không làm chuyện hại người. Nếu là ác quỷ đòi mạng thì cũng không đến lượt những người như họ.”

“Nếu như—có người điều khiển quỷ để hại họ thì sao?” Cố Văn Thanh đưa ra giả thuyết.

“Khống quỷ”, đó là một loại thuật dùng để điều khiển ác quỷ làm việc. Nếu như có người chỉ định giết người, vậy thì cũng hợp lý.

“Ý anh là—hung thủ là người, ác quỷ chẳng qua chỉ là công cụ giết người của hắn ta?”

Cố Văn Khải nhíu mày, “Nhưng nếu đã có thể điều khiển ác quỷ giết người, vậy thì lời nguyền trên người nạn nhân chẳng phải là dư thừa sao? Theo lời ông Trương nói, bản thân lời nguyền đó đã có thể khiến người ta chết rồi. Hung thủ cần gì phải dùng hai chiêu cùng lúc? Mà lại là hai chiêu gần như không thể thất bại.”

“Có lẽ... hung thủ không muốn để lại thi thể nguyên vẹn cho nạn nhân?” Chu Tuấn thử đưa ra phán đoán, “Hận một người đến tận xương tủy, cũng giống như kiểu hành hạ xác chết vậy.”

“Không có khả năng đó.” Cố Văn Thanh lập tức bác bỏ phán đoán của Chu Tuấn, “Lời nguyền và ác quỷ tấn công đều xảy ra trước khi nạn nhân chết. Lời nguyền không có hiệu lực với thi thể, còn ác quỷ thì không tấn công xác chết, cho dù có người điều khiển.”

“Vậy nên—sao mọi chuyện lại phải phức tạp như thế? Rốt cuộc tên hung thủ đang nghĩ cái gì?” Cố Văn Khải cáu kỉnh nói.

“Cậu ở đây à! Cố Văn Khải!” Cố Văn Khải còn chưa phát điên xong thì nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thì thấy một đồng nghiệp ở văn phòng thò đầu ra gọi, “Cố Văn Khải, bên ngoài có người tìm anh!”

“Ai thế? Nửa đêm nửa hôm ai tìm tôi vậy?”

“Nói là một người đàn ông tên là Cố Dần.” Đồng nghiệp trả lời.

Cố Văn Khải: “……”

Cố Văn Thanh khẽ ho một tiếng, “Được rồi, ảnh cả cũng đến rồi, chuyện em thắc mắc có thể hỏi anh cả.”

Cố Văn Khải một mình chạy ra cổng đồn công an để gặp Cố Dần, nhưng lại ngạc nhiên phát hiện người đến không chỉ có Cố Dần mà còn có cả quản gia Thiệu.

Cố Văn Khải chào hỏi quản gia Thiệu xong thì mới hỏi Cố Dần đến tìm anh ta có việc gì.

“Anh muốn xem thi thể được phát hiện vào ban ngày hôm nay.” Cố Dần nói.

Khóe miệng Cố Văn Khải giật giật, câu nói này thật không biết kiêng dè gì cả, anh tưởng đồn công an là do em ba anh mở chắc? Muốn xem thi thể ở đây là xem à? Không thấy anh cảnh sát trực ban đang nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ sao?!

Cố Văn Khải cố nhịn cơn đau đầu, chào hỏi viên cảnh sát trực ban rồi dẫn Cố Dần và quản gia Thiệu đi vào trong.

Cố Dần đã yêu cầu được xem thi thể, dĩ nhiên Cố Văn Khải cũng không ngăn cản, bên phía Cố Văn Thanh đã không tìm thêm được manh mối nào từ thi thể, vậy thì chỉ có thể trông chờ vào Cố Dần thôi.

Cố Văn Khải đi tìm Trần Minh để xin phê duyệt vào nhà xác, bị Trần Minh nhìn từ đầu đến chân với vẻ mặt kỳ lạ.

Trần Minh: “Lại vào nhà xác xem thi thể nữa à?”

Cố Văn Khải: “Ừ…”

Trần Minh: “Chiều nay người xem thi thể là anh hai cậu, giờ nửa đêm lại có người đến xem thi thể nữa, lại là ai vậy?”

Cố Văn Khải: “Là anh cả của tôi…”

Trần Minh cạn lời, “Hai ông anh nhà cậu chuyên ngành đều là xem xác chết hả?”

Dù Trần Minh có phàn nàn vậy, cuối cùng vẫn ký đơn phê duyệt giúp Cố Văn Khải. Dù nghe có vẻ không đáng tin, nhưng chỉ cần có khả năng, anh ta vẫn hy vọng có thể tìm được thêm manh mối.

Sau khi có phê duyệt, Cố Văn Khải liền dẫn Cố Dần đến nhà xác nơi đặt thi thể.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)