Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Nghe Chu Thiên Thông nói xong, Trương Tri Tân không nhịn được quay đầu lại, dùng ánh mắt khó tin nhìn Tần Phi.
“Ông nói nó tứ dương đỉnh tụ?” Trương Tri Tân hỏi Chu Thiên Thông đang đi phía trước.
“Không sai.” Chu Thiên Thông đáp.
“Công đức mười kiếp?” Trương Tri Tân tiếp tục hỏi.
“Chính xác.” Chu Thiên Thông khẳng định.
“Mệnh trời che chở?” Ngữ điệu Trương Tri Tân hơi cao lên.
“Ông muốn nói gì?” Chu Thiên Thông dừng chân ở cửa nhỏ phòng khách, quay đầu nhìn Trương Tri Tân. Vì góc độ ánh sáng, một nửa khuôn mặt Chu Thiên Thông ẩn trong bóng tối, cái dáng vẻ nhìn sang như vậy, cho người ta một cảm giác âm u lạnh lẽo.
“Tôi nói lão Chu, ông có tính sai không đấy?” Trương Tri Tân rất thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Tứ dương đỉnh tụ, công đức mười kiếp, mệnh được trời cao che chở... số mệnh như vậy, chưa nói đến việc sẽ làm chuyện lớn nhưng không bệnh không tật, một đời thuận lợi là điều chắc chắn. Nhưng Tần Phi thì sao? Không nói lúc mẹ Tần Phi nhờ ông ấy trông nom Tần Phi, lải nhải về việc Tần Phi trải qua không ít bệnh lớn bệnh nhỏ, hơn nữa bây giờ Tần Phi trên người còn mang theo lời nguyền, luôn ở trạng thái hồn phách bất ổn. Đây đâu giống như số mệnh cực tốt chứ? Số mệnh bình thường e rằng còn tốt hơn anh nhiều.
“Số mệnh đặc biệt như vậy, cậu nghĩ tôi sẽ tính sai sao?” Chu Thiên Thông hừ lạnh một tiếng, xoay người bước qua cửa nhỏ phòng khách, vào phòng khách nhỏ phía sau.
Quả thật, số mệnh như vậy Chu Thiên Thông không thể tính sai được. Tuy Trương Tri Tân không giỏi lắm về xem bói hỏi quẻ, nhưng mệnh công đức mười kiếp, bát tự chắc chắn mang theo những dấu hiệu đặc trưng, điều này ông biết.
Chỉ là, Chu Thiên Thông không tính sai, vậy Tần Phi đây là thế nào?
Trương Tri Tân nghiêng đầu nhìn Tần Phi bên cạnh, vuốt vuốt chòm râu dê của mình, nói: “Nếu không phải lão Chu tính sai, vậy vấn đề là ở bản thân con rồi. Con ví dụ... bị ôm nhầm ở bệnh viện?”
Tần Phi: “...Ông ba, con thấy không có khả năng đó.”
Mục đích chính Trương Tri Tân đến trấn Thanh Thủy tìm Chu Thiên Thông, không phải là để nghiên cứu mệnh cách Tần Phi có vấn đề gì, ít nhất hiện tại không phải. Lúc này Trương Tri Tân quan tâm nhất vẫn là người thi chú cho nạn nhân vụ án thi thể tàn khuyết ở thành phố H.
Mười bốn năm rồi, ông đã truy tìm mười bốn năm rồi, vất vả lắm mới tìm được một chút manh mối, Trương Tri Tân không muốn cứ vậy mà tay trắng trở về.
Trương Tri Tân và Tần Phi trước sau bước vào phòng khách nhỏ, Chu Thiên Thông đi sang phòng bếp nhỏ bên cạnh rót hai cốc nước lọc cho họ, coi như hành vi tiếp đãi khách, sau đó liền ngồi xuống nói chuyện với Trương Tri Tân về vụ án thi thể tàn khuyết ở thành phố H.
Nội dung hai người nói cơ bản toàn là những gì Tần Phi đã nghe qua, không xuất hiện thêm thông tin nào có thể làm manh mối. Điều duy nhất khiến Tần Phi có chút bất ngờ là, cháu gái của Chu Thiên Thông - Chu Tình vậy mà cũng chết vì trúng chú. Hơn nữa thời gian cũng là mười bốn năm trước, là cùng xảy ra chuyện với cháu trai Trương Tri Tân là Trương Đạc, sau khi Trương Đạc chết không quá hai ngày, cũng chết thảm với tình trạng tương tự.
Buổi trưa, Trương Tri Tân tự tay làm cơm trưa. Ăn cơm xong, Trương Tri Tân và Chu Thiên Thông đi ra sau núi Tây trấn. Trên núi đó là nơi chôn cất của rất nhiều người dân trấn Thanh Thủy, việc chôn cất hoàn toàn trong đất đã bị cấm từ lâu, nhưng người dân trấn này, vẫn sẽ chôn tro cốt hỏa táng trên núi sau. Chu Tình chết mười bốn năm trước cũng được chôn ở sau núi trấn Thanh Thủy, Trương Tri Tân đến đây, là để viếng cháu gái Chu Thiên Thông là Chu Tình.
Trương Tri Tân không cho Tần Phi đi cùng, cùng với Chu Thiên Thông chỉ có hai người họ mang theo hương nến đồ cúng rồi lên đường đi về phía sau núi.
Trương Tri Tân và Chu Thiên Thông đi chuyến này, đi rất lâu. Đến khi họ trở về, màn đêm đã bắt đầu sẫm lại, không có ánh đèn, người đến cách mười bước chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo.
Sau khi hai người trở về, rõ ràng trở nên im lặng hơn nhiều. Vẻ mặt giả vờ thoải mái của Trương Tri Tân cuối cùng cũng thu lại, chỉ còn lại nỗi buồn u uất. Mặc dù đi cúng bái là cháu gái của Chu Thiên Thông, nhưng Trương Tri Tân không tránh khỏi nghĩ đến cháu trai mình, dù sao hai đứa trẻ lúc đó đã gặp chuyện cùng nhau.
Bữa tối qua loa, Chu Thiên Thông bắt đầu thu xếp chỗ ngủ cho Trương Tri Tân và Tần Phi.
Nhà Chu Thiên Thông không lớn, ba người vốn dĩ chen chúc cũng ngủ được, nhưng Trương Tri Tân ngủ ở bên chỗ Chu Thiên Thông, còn Tần Phi thì được Chu Thiên Thông dẫn đi nơi khác. Đó là căn nhà mà Chu Thiên Thông mượn của một nhà ở Tây trấn, vốn là nhà đó để dành cho con trai cưới vợ, nhưng con trai họ đi làm ở thành phố khác, sau khi kết hôn vẫn luôn sống ở bên ngoài. Căn nhà bên này, cũng chỉ thỉnh thoảng về ở.
Căn nhà cấp bốn này nằm cạnh nhà của đôi vợ chồng già kia, xây bên cạnh nhà họ, nhưng trông sạch sẽ và mới hơn nhà họ nhiều, rõ ràng là có sự khác biệt về thời gian xây dựng.
Sau khi Chu Thiên Thông dặn dò Tần Phi buổi tối không được chạy lung tung thì trở về.
Tần Phi vào nhà khóa cửa rồi vào phòng. Phòng vì lâu ngày không có người ở, khi vào cảm thấy hơi âm u lạnh lẽo. Cũng may chăn đã được phơi hôm nay, bên trong còn ủ túi nước nóng, Tần Phi rửa mặt xong, chui vào chăn cũng không cảm thấy lạnh lắm.
Mới hơn tám giờ, lúc này ngủ còn hơi sớm, Tần Phi gọi điện thoại cho Cố Văn Khải.
Nhóm bốn người của Cố Văn Khải, sau khi vào Tây trấn điều tra một hồi vào buổi sáng, không phát hiện ra điều gì đặc biệt, thế là buổi chiều rút về Đông trấn. Nhưng mà chiều hôm đó, Cố Văn Thanh đến thành phố H, và lập tức liên lạc với Cố Văn Khải, cho nên đã bắt đầu triển khai điều tra ở những lĩnh vực mà cảnh sát không thể điều tra. Tuy nhiên, hiện tại vẫn chưa có thu hoạch gì.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Cố Văn Khải, Tần Phi bật ti vi xem, chuyển hết mấy kênh ít ỏi, nhưng không tìm được chương trình nào hứng thú, liền tắt ti vi, nằm vào chăn chuẩn bị ngủ.
Đêm khuya, Tần Phi trong giấc ngủ đột nhiên nghe thấy một tiếng động chạm vào cửa sổ bên cạnh. Mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại thấy cửa sổ đối diện giường in bóng một người mờ ảo.
Bên ngoài có người?
Tần Phi ngẩn người một lát, rồi tỉnh táo hơn một chút. Lấy điện thoại di động ra xem giờ, trên đó hiển thị là 0 giờ 23 phút. Giờ này sao lại có người ở bên ngoài?
Tần Phi nhìn bóng người đó một hồi, chỉ thấy bóng người đó lay động một chút, nhưng không biến mất khỏi cửa sổ. Nói cách khác người đó vẫn còn ở bên ngoài, vẫn chưa rời đi.
Nhìn bóng người đó cứ ở mãi trên cửa sổ, Tần Phi cũng không ngủ được nữa, dứt khoát mặc quần áo xuống giường, cũng không bật đèn, trực tiếp đi về phía cửa sổ in bóng người đó.
Tần Phi kéo rèm cửa ra, mở cửa sổ, nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy một người đàn ông đứng cách anh không xa. Người đàn ông đứng không xa nghe thấy động tĩnh phía sau, đột nhiên quay đầu lại, lập tức chạm phải ánh mắt Tần Phi.
Bốn mắt nhìn nhau, Tần Phi lập tức ngẩn người, người còn ở bên ngoài giữa đêm khuya này không ai khác, chính là Cố Dần.
“Anh... làm gì vậy?” Tần Phi hoàn hồn, mở miệng hỏi.
“Không liên quan đến cậu.” Cố Dần nhàn nhạt liếc nhìn Tần Phi, rồi lại thu ánh mắt về, “Nếu không muốn bị thứ gì đó kỳ lạ quấn lấy, tốt nhất cậu nên đóng cửa sổ lại ngay, rồi về ổ chăn ngủ đi.”
Trong giọng Cố Dần không nghe ra cảm xúc gì, nhưng Tần Phi lại nghe ra hắn đang có tâm trạng không tốt. Đối với Cố Dần có tâm trạng không tốt, Cố Văn Khải sẽ tránh xa ba thước, nhưng Tần Phi lại không sợ hắn.
“Anh đang điều tra cái gì đó sao?” Tần Phi hỏi, “Có phải liên quan đến bảy vụ án mạng xảy ra ở thành phố H không?”
“Cậu biết gì à?” Cố Dần lại quay đầu nhìn Tần Phi, bởi vì giọng điệu của Tần Phi nghe như đang nói với hắn rằng anh biết một số chuyện về bảy vụ án mạng đó.
“Coi như biết chút gì đó...” Tần Phi xoa xoa cánh tay, đứng ở cửa sổ giữa đêm khuya, khiến hắn cảm thấy hơi lạnh, “Vào trong nói chuyện đi, bên ngoài lạnh quá.”
Đối với đề nghị này của Tần Phi, Cố Dần không phản đối.
Vào nhà, Tần Phi rót cho Cố Dần một cốc nước nóng, rồi mới ngồi xuống, bắt đầu kể những manh mối mình biết.
“Bảy vụ án, tổng cộng bảy nạn nhân. Sáu người trước tình hình cụ thể vẫn chưa xác định được, nhưng nạn nhân thứ bảy, ông ba... chính là Trương Tri Tân, ông ấy xác định người đó đã trúng chú.”
“Trúng chú?” Cố Dần ngước mắt nhìn Tần Phi.
“Không sai.” Tần Phi gật đầu, tiếp tục nói, “Loại chú đó giống với loại chú mà cháu trai đã chết của ông ấy trúng phải, cũng giống với cái chú trên người tôi.”
“Ông ta làm sao biết?” Cố Dần hỏi.
“Trước khi nạn nhân thứ bảy chết, ông ba đã từng theo dõi anh ta một thời gian. Triệu chứng trước khi chết của người đó giống với cháu trai ông ấy.” Tần Phi nói xong, hơi dừng lại một chút, rồi lại nói, “Tuy nhiên phải thỏa mãn điều kiện gì thì chú sẽ phát tác vẫn chưa rõ. Nhưng chắc không phải giới hạn thời gian, cái chú trên người tôi thời gian còn dài hơn nạn nhân thứ bảy kia, nhưng bây giờ vẫn chưa xuất hiện triệu chứng đó.”
“Cậu là trường hợp đặc biệt.” Cố Dần nói, “Cái chú trên người cậu không hoàn chỉnh, đã bị phá hoại rồi, không có tình huống đặc biệt rất khó phát tác, chỉ khiến cậu luôn ở trạng thái hồn phách bất ổn thôi.”
Cũng chính vì chú không hoàn chỉnh, thực ra rất khó tìm ra cách phá giải, Cố Dần đến giờ vẫn chưa chuẩn bị đủ nguyên liệu chú, nếu là chú hoàn chỉnh, với năng lực của hắn đã sớm phá giải sạch sẽ rồi.
“Vậy người thứ bảy chết ở trấn Thanh Thủy đúng không?” Cố Dần tuy là câu hỏi, ngữ khí lại khẳng định. Bởi vì trước đó hắn đã gặp Trương Tri Tân gần trấn Thanh Thủy, rồi tiện tay giúp ông ấy đang bị ngất xỉu vì va chạm gọi xe cứu thương.
“Là ở trấn Thanh Thủy.” Tần Phi nói, “Ông ba phát hiện thi thể ở khu vực gần rìa phía đông Đông trấn.”
“Cho nên thi thể đó bây giờ chắc vẫn còn ở trấn Thanh Thủy.” Cái chú tàn khuyết trên người Tần Phi nhất định là không thể xác định được loại chú, muốn xác định là chú gì, từ đó thuận thế điều tra tiếp, vậy thì phải đi xem thi thể. Trong tình huống bình thường, người sống trúng chú, sau khi chết thi thể ví dụ sẽ để lại dấu vết. Mà có dấu vết đó, suy đoán ra là chú gì, đối với Cố Dần mà nói không phải là chuyện khó.
“Thi thể ở đâu tôi không rõ, nhưng anh có thể hỏi Văn Khải, vụ án này cậu ấy có tham gia điều tra.”
“Tôi đi tìm em ấy.” Cố Dần đứng dậy nói.
“Bây giờ?” Tần Phi liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, 0 giờ 43 phút.
“Chuyện không liên quan thì cậu đừng bận tâm, không có việc gì tốt nhất đừng ở lại trấn Thanh Thủy, đặc biệt là cái Tây trấn này...” Ánh mắt Cố Dần trở nên đen kịt, “Nơi này không phải là chỗ tốt lành gì đâu.”
Rời khỏi chỗ Tần Phi, Cố Dần trực tiếp đi về hướng Đông trấn.