Nhân Gian Quỷ Thoại - Quá Giới

Chương 34: Trấn Thanh Thủy 6

Chương Trước Chương Tiếp

Tác giả: Mộc Sanh

Editor: YingYing

“Ông ba nói người đó có điểm kỳ lạ.” Tần Phi nói.

“Kỳ lạ gì?” Cố Văn Khải truy hỏi.

“Ông ấy nói tinh thần người đó trông không bình thường.”

“Không bình thường?” Cố Văn Khải ra hiệu bảo Tần Phi nói cụ thể hơn.

“Khi người đó ở một mình, trên mặt luôn thỉnh thoảng xuất hiện những biểu hiện vặn vẹo. Lúc trước ông ấy không nói với tớ, vừa nãy mới nói, cái dáng vẻ đó rất giống cháu trai ông ấy, trong một tháng trước khi trúng chú mà chết.” Tần Phi kể vắn tắt chuyện cháu trai Trương Tri Tân cho Cố Văn Khải nghe, “Bây giờ cũng đã xác thực người đó và cháu trai ông ba đều trúng cùng một loại chú, cách chết của anh ta hoàn toàn giống hệt cháu trai ông ấy. Nên ông ba ở lại thành phố H là để điều tra hung thủ hại chết cháu trai ông ấy, người đó là một manh mối ông ấy phát hiện được, nhưng bây giờ manh mối này coi như đứt rồi.”

Sau khi Trương Tri Tân và Tần Phi tách ra ở khu vực Bệnh viện Đa khoa số 3, bởi vì trước đây ông ấy đã có kinh nghiệm theo dõi người đàn ông đó, đại khái biết phạm vi hoạt động của anh ta, cho nên tối hôm đó đã tìm lại được người đàn ông đó, và âm thầm theo dõi anh ta.

Tuy nhiên, sau khi rình rập gần nơi ở của người đàn ông đó cả đêm, trưa ngày hôm sau, hành vi của người đàn ông đó bắt đầu bất thường. Anh ta chạy ra khỏi nhà, giống như bị một thứ gì đó đáng sợ đuổi theo mà chạy lên phố. Trương Tri Tân ban đầu vẫn có thể theo kịp người đàn ông đó, nhưng dù sao tuổi cũng đã cao, thể lực không thể so sánh với người trẻ tuổi, cho nên không lâu sau Trương Tri Tân đã để mất dấu người đàn ông đó. Đến khi ông ấy tìm thấy người đàn ông đó trong con hẻm này, người đàn ông đó đã trở thành một thi thể tàn tạ.

Rình rập theo dõi lâu như vậy, tốn bao nhiêu công sức, kết quả vừa nắm được một chút manh mối, còn chưa kịp lần theo dấu vết, người làm manh mối lại đột nhiên chết, manh mối cứ thế đột ngột đứt đoạn. Cố Văn Khải có thể hiểu được tâm trạng của Trương Tri Tân lúc này, liếc nhìn Trương Tri Tân nói: “Khó trách ông ấy vẻ mặt bi phẫn muốn khóc như vậy.”

Nhưng mà anh ta vẫn luôn cho rằng những người chết trong các vụ án này là do ác quỷ hại, lại không ngờ lại là vì trúng chú? Loại chú thuật gì mà khiến người chết xong, thi thể lại giống như bị dã thú cắn xé? Cố Văn Khải nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra nguyên do, chú thuật gì đó không phải là lĩnh vực anh ta giỏi.

Cố Văn Khải từ chỗ Tần Phi đã hiểu rõ đại khái sự việc, tâm trạng Trương Tri Tân cũng coi như ổn định hơn một chút, nên Cố Văn Khải đưa Trương Tri Tân đến đồn cảnh sát trấn Thanh Thủy, nơi làm trụ sở tạm thời của vụ án này, để lấy lời khai. Có những lời có thể nói, có những lời không thể nói, Trương Tri Tân vẫn rất rõ ràng. Bỏ qua những chuyện thần thần quỷ quỷ, nói hết những gì cần nói, sau đó Trương Tri Tân cùng Tần Phi đến nhà trọ mà anh ở.

Hôm đó nhà trọ có hai người trả phòng, Tần Phi vốn định thuê thêm một phòng cho Trương Tri Tân, nhưng Trương Tri Tân lảm nhảm lẩm bẩm người hạ chú rất có thể ở ngay thành phố H, ông ấy không trông chừng người không yên tâm, nhất quyết muốn ngủ chung phòng với Tần Phi, Tần Phi đành đổi phòng giường đôi thành phòng hai giường đơn. Có lựa chọn, Tần Phi vẫn thích một người một giường hơn.

Thi thể tàn khuyết ở thành phố H tính cả vụ ở rìa trấn Thanh Thủy này, đã là vụ thứ bảy rồi, nhưng cảnh sát vẫn như trước không tìm thấy thêm manh mối hữu ích nào.

Tuy tìm được manh mối có thể lần theo điều tra, nhưng nhân viên cảnh sát vẫn liên tục bận rộn mấy tiếng đồng hồ. Đây đã là vụ án thứ bảy, hơn nữa đối với giới truyền thông đã hết lần này đến lần khác cố gắng kìm lại, nhưng cũng chỉ có thể kìm được việc không đưa tin ảnh chụp và chi tiết cụ thể của thi thể ra ngoài, trọng điểm là về phía thân nhân người bị hại, vụ án thứ bảy xảy ra, cảnh sát vẫn không công bố tiến triển điều tra, khiến tâm trạng của họ bắt đầu mất kiểm soát.

Cố Văn Khải và những người khác phụ trách điều tra, không trực tiếp phụ trách đối phó với giới truyền thông và thân nhân người bị hại, nhưng họ cũng cảm thấy áp lực không nhỏ. Chủ yếu là Thẩm Bân và Trần Minh, hai người phụ trách chính của đội lại tụ tập với nhau, xem xét lại toàn bộ manh mối, cuối cùng quyết định sáng mai đến xem Tây trấn Thanh Thủy, nơi có đủ loại lời đồn quỷ dị.

Lúc cuộc họp kết thúc đã bảy tám giờ tối, Cố Văn Khải cuối cùng cũng tạm thời thoát khỏi sự bận rộn. Nhừn Cố Văn Khải không lập tức đi nghỉ, mà vội vàng ăn tối xong, liền chạy đi tìm Tần Phi.

Buổi chiều không kịp hỏi kỹ về người hạ chú cho Tần Phi, lần này Cố Văn Khải đi chính là định hỏi rõ chuyện này.

Trước khi gặp Tần Phi, Cố Văn Khải không nghĩ đến chuyện cái chú mà Tần Phi trúng phải, và cái chú mà bảy nạn nhân trong vụ án thi thể tàn khuyết ở thành phố H trúng phải là cùng một loại chú, bởi vì Tần Phi hoàn toàn không có những biểu hiện khác thường sau khi trúng chú như những nạn nhân đó.

“Đệt! Cậu nói cái gì?!” Sau khi nghe Tần Phi nói xong, Cố Văn Khải liền không bình tĩnh mà bật dậy khỏi chiếc ghế ở cuối giường Tần Phi.

“Bình tĩnh chút đi, cậu thanh niên.” Trương Tri Tân chống chân nằm trên giường, liếc nhìn Cố Văn Khải như vừa bị nổ tung, chậm rãi nói. Hoàn toàn quên mất trước đó nghe nói Tần Phi không ở cùng phòng với mình, bản thân mình không yên tâm mà lẩm bẩm lầu bầu.

“Chuyện này sao mà bình tĩnh được? Tần Phi cậu ấy có lẽ cũng sẽ...” Giống như những nạn nhân đó, chết với cái dáng vẻ đó…

Cố Văn Khải nắm chặt tay, cố gắng bình tĩnh lại.

“Ngoài việc những người bị hại đều trúng chú ra, ông còn có manh mối nào khác không?” Cố Văn Khải hỏi Trương Tri Tân, anh ta không tin Trương Tri Tân theo dõi nạn nhân thứ bảy của vụ án thi thể tàn khuyết lâu như vậy, lại không có thu hoạch gì khác.

Trương Tri Tân ngồi dậy từ trên giường, nghiêm nghị nói: “Người hạ chú đó có lẽ là người hạ chú cho Tần Phi, cũng có thể là người hại chết cháu trai ta, đương nhiên hai người này còn có khả năng là cùng một người. Chuyện cháu trai ta Tần Phi chắc đã nói với anh rồi chứ?”

Cố Văn Khải gật đầu, nói: “Ngoài những chuyện này ra thì sao?”

“Còn nữa - những người chết vì trúng chú này, hồn phách đều biến mất, dù dùng thuật truy hồn cũng không tìm được.” Nói đến đây, vẻ mặt Trương Tri Tân trở nên u ám, hồn phách cháu trai ông ấy sau khi chết cũng biến mất không dấu vết, đến giờ ông ấy vẫn chưa tìm lại được.

Không tìm thấy hồn phách, tình huống chỉ có hai loại. Một là hồn phi phách tán, hoàn toàn biến mất; một là bị người ta giam cầm lại, dùng biện pháp gì đó che giấu khí tức hồn phách. Dù là loại nào, đều tuyệt đối không phải là tình huống khiến người ta vui vẻ.

Xem ra tình hình phức tạp hơn mình tưởng tượng nhiều, phải tìm cách liên lạc với anh cả thôi... Cố Văn Khải đau đầu vò vò tóc, quay đầu nhìn Tần Phi đang ôm chén trà ngồi trên giường.

“Tần Phi, tớ biết cậu muốn tìm ra người hạ chú cho cậu, tớ cũng biết tớ không cản được cậu, nhưng - cậu phải nhớ kỹ, dù gặp phải chuyện gì, cũng phải lập tức nói cho tớ biết!”

“Tớ biết rồi.” Tần Phi nắm chặt tay giơ ra, Cố Văn Khải đấm nhẹ vào nắm tay anh.

Mọi chuyện coi như đã nói xong, Cố Văn Khải không ở lại lâu, rất nhanh đã rời khỏi nhà trọ. Về đến nơi lại gọi điện thoại cho anh hai Cố Văn Thanh, kể lại những manh mối vừa nhận được từ Trương Tri Tân cho Cố Văn Thanh nghe. Nhưng Cố Văn Thanh cũng không có manh mối gì về loại chú thuật này, chỉ nói đợi anh ta đến vào ngày mai rồi nói.

Ngày hôm sau, Cố Văn Khải và Thẩm Bân, Trần Minh, Chu Tuấn bốn người cùng nhau đến trấn Thanh Thủy.

Người dân Tây trấn Thanh Thủy vốn dĩ đã có tâm trạng không tốt vì cấp trên nói muốn bỏ hoang khu nhà của họ, Thẩm Bân không muốn khi chưa xác định Tây trấn Thanh Thủy có liên quan đến vụ án thi thể tàn khuyết hay không, đã tiến hành điều tra rầm rộ ở Tây trấn, như vậy sẽ gây ra sự bất mãn của người dân Tây trấn, cho nên quyết định bí mật điều tra. Bốn người trước tiên đi Tây trấn thăm dò tình hình, rồi mới tính tiếp.

Tần Phi và Trương Tri Tân cũng chọn ngày này đi Tây trấn Thanh Thủy, nhưng họ không đi cùng nhóm của Cố Văn Khải.

Trương Tri Tân có người quen ở Tây trấn. Vào Tây trấn, Trương Tri Tân không đi đâu khác, mà dẫn Tần Phi thẳng đến chỗ người quen của ông ấy.

Nhà ở của trấn Thanh Thủy đều là những căn nhà cấp bốn trông lạc hậu so với thời đại, đi dọc đường, có thể thấy không ít nhà đã có chút đổ nát và sụp đổ, những căn nhà đó đã không còn ai ở, đó là những người chọn rời khỏi Tây trấn.

Tây trấn cho người ta cảm giác hơi lạnh lẽo, những người ở lại Tây trấn sinh sống trông cũng có chút thờ ơ, thấy Tần Phi và Trương Tri Tân hai người lạ mặt, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn họ mấy cái, không muốn để ý đến họ, cũng không hứng thú gì với mục đích đến của họ.

Bạn của Trương Tri Tân sống ở khu vực phía bắc Tây trấn, gần khu rừng phía sau Tây trấn, là một hộ gia đình riêng biệt cách xa những nhà khác.

Nơi ở của bạn Trương Tri Tân trông tuy tốt hơn những căn nhà không người ở kia một chút, nhưng so với những căn nhà có người ở thì kém hơn nhiều, tổng thể trông xám xịt.

Trương Tri Tân dẫn Tần Phi trực tiếp vào sân, rồi giơ tay bắt đầu đập cửa lớn.

“Lão Chu, tôi đến rồi, mau mở cửa.”

Trương Tri Tân đập cửa một hồi lâu, cửa lớn mới mở ra. Bên trong đi ra một ông lão lưng hơi còng. Ông ta mặc áo bông đen, đội mũ len đen, một mắt bị mù, nheo mắt còn lại nhìn người, cho người ta cảm giác không mấy thoải mái.

“Đây là Chu Thiên Thông, một thầy bói mù, là một người bạn của ông.” Trương Tri Tân giới thiệu xong cho Tần Phi, lại nói với người kia, “Đây là Tần Phi, là cháu ngoại... hình như là đời này thì phải.”

Chu Thiên Thông nhìn Tần Phi, con mắt không mù hơi mở to một chút.

“Cậu tên là Tần Phi?” Giọng Chu Thiên Thông hơi khàn khàn, nhưng khi ông ta hỏi câu này, ngữ điệu hơi cao lên, khiến giọng ông ta nghe gần như khàn đặc.

“Vâng.” Tần Phi gật đầu.

“Ông nội cậu là Tần Chấn?” Chu Thiên Thông lại hỏi.

“Vâng, ông quen ông nội cháu sao?” Tần Phi có chút bất ngờ nhìn Chu Thiên Thông.

“Quen.” Chu Thiên Thông xoay người đi vào nhà.

Tần Phi và Trương Tri Tân theo vào nhà, họ đi sau Chu Thiên Thông, nghe giọng ông ta vang lên trong căn nhà ẩm thấp tối tăm, “Khi cậu sinh ra, ông nội cậu đã mang bát tự của cậu đến tìm tôi xem bói. Ha! Tứ dương đỉnh tụ, công đức mười kiếp, số mệnh được trời che chở... mệnh cách tốt đẹp như vậy, tôi xem bói cả đời, cũng chỉ mới gặp được một người là cậu.”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)