Nhân Gian Quỷ Thoại - Quá Giới

Chương 33: Trấn Thanh Thủy 5

Chương Trước Chương Tiếp

Tác giả: Mộc Sanh

Editor: YingYing

“Phần lớn không phải người rồi.” Chu Tuấn cũng coi như là người có tiếp xúc với chuyện ma ma quỷ quỷ, nghe anh ta hỏi, Cố Văn Khải cũng không có ý che giấu qua loa, thẳng thắn nói hết những gì mình biết, “Trạng thái tàn phá của thi thể, còn có quỷ khí dính trên đó, tôi cảm thấy chắc chắn là do ác quỷ gây ra. Hơn nữa, có thể làm đến mức này, sức mạnh của ác quỷ đó vẫn tương đối không thể xem thường.”

“Vậy thì sao?” Chu Tuấn gõ gõ lên bàn, nói: “Anh không định nói với Trần Minh và họ sao?”

“Chuyện này không nói được!” Cố Văn Khải nhún vai, “Nói ra họ tin hay không là một chuyện, đuổi tôi ra khỏi đội điều tra coi tôi là người điên thì sao? Không đúng, không phải tôi sao? Mà là các anh phải làm sao? Cầm súng lục còng tay đi bắt quỷ à?”

Chu Tuấn nói: “Cho nên anh muốn mượn tay đội điều tra, trước tiên tìm ra con quỷ đó ở đâu?”

Cố Văn Khải: “Không sai.”

Chu Tuấn: “Tìm được rồi thì sao?”

Vẻ mặt Cố Văn Khải trở nên nghiêm túc, “Tìm được rồi, e rằng không còn là chuyện của người bình thường nữa.”

“Tôi hiểu rồi, vậy chuyện phía sau giao cho anh.” Chu Tuấn đứng dậy, chống gậy khập khiễng đi về phía cửa phòng họp.

Khi Chu Tuấn đi ngang qua Cố Văn Khải, Cố Văn Khải đột nhiên lại mở miệng nói: “Lão Chu, anh đoán được những vụ án này không phải do người gây ra, tại sao còn chỉ đường cho họ? Anh nên biết, người sống, nếu nhúng tay vào chuyện âm giới chỉ cần một sơ suất, không đơn giản chỉ bị thương ngoài da là hết chuyện. Hơn nữa... tôi cảm thấy lần này tên kia còn nguy hiểm hơn con quỷ nhỏ trong vụ tai nạn xe lần trước.”

“Cái thứ đó suy cho cùng vẫn đang tác oai tác quái quanh trấn Thanh Thủy, chúng ta biết hướng nó giết người, nhưng không biết nó phải giết bao nhiêu người mới đủ. Tuy tôi đã không còn là cảnh sát nữa từ lâu rồi, nhưng tận sâu trong xương tủy tôi vẫn là một cảnh sát, bảo vệ người dân vô tội, duy trì trật tự trị an, dù đối thủ không phải là người cũng vậy.” Chu Tuấn không quay đầu lại, khập khiễng đi đến cửa phòng họp, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, “Còn những người khác... họ cũng vậy, họ cũng là cảnh sát.”

Cảnh sát sao? Nhìn theo Chu Tuấn ra khỏi phòng họp, Cố Văn Khải nhìn lòng bàn tay mình, rồi dùng sức nắm lại. Đột nhiên cảm thấy có chút nhiệt huyết sôi trào, anh ta cũng là một cảnh sát, cho nên anh ta cũng vậy!

Cố Văn Khải vừa buông tay mình ra, liền nghe thấy một tràng tiếng gậy chống đất gấp gáp, ngước mắt nhìn về phía cửa phòng họp, chỉ thấy Chu Tuấn lại khập khiễng chạy trở về.

“Tôi nói, sau này đối phó với con quỷ đó... không phải chỉ có một mình anh lên đó chứ?” Chu Tuấn đi đến trước mặt Cố Văn Khải, dùng một vẻ mặt mà Cố Văn Khải không hiểu nhìn anh ta.

“Đúng vậy! Sao vậy?” Cố Văn Khải đương nhiên nói, “Ngoài tôi ra, trong đội trinh sát không còn ai nhìn thấy quỷ nữa mà!”

“Khụ khụ!” Chu Tuấn ho khan hai tiếng, nói: “Anh không định tìm thêm người giúp sao? Ví dụ như anh trai anh, cái người trông lúc nào cũng vẻ mặt cao cao tại thượng đó, Cố Dần?”

Cố Văn Khải hỏi: “Sao lại phải tìm anh ấy?”

Chu Tuấn đánh giá Cố Văn Khải từ trên xuống dưới một lượt: “Bởi vì anh trông không đáng tin cậy lắm... Tuy rằng cảnh sát phục vụ nhân dân là lẽ đương nhiên, nhưng sinh mạng của cảnh sát cũng là sinh mạng, vì an toàn, anh vẫn nên gọi cả anh trai anh đến đi.”

Cố Văn Khải: “...Cái gáo nước lạnh này của anh dội tắt hoàn toàn cái nhiệt huyết cảnh sát vừa nhen nhóm của tôi rồi.”

Chu Tuấn xua tay, vẻ mặt không quan trọng nói: “Tắt thì tắt, nhanh chóng gọi viện binh đi, đội trưởng Thẩm sắp xuất phát rồi đấy.”

Khóe miệng Cố Văn Khải giật giật, nhưng rốt cuộc cũng không còn là cái tuổi nổi loạn, tuy vẫn giữ vẻ mặt khó chịu, nhưng vẫn mở miệng nói: “Tìm anh trai tôi thì thôi đi, cái tên đó không phải anh tìm hắn giúp là hắn sẽ ra tay đâu. Có điều tôi sẽ liên lạc với anh hai tôi, xác nhận mức độ nghiêm trọng của vụ án này, cần thiết tôi sẽ gọi người đến giúp.”

Đội tìm kiếm toàn bộ trở về trước buổi trưa, Cố Văn Khải đi theo cùng nghe báo cáo của đội tìm kiếm xong, mới tranh thủ gọi điện thoại cho anh hai Cố Văn Thanh. Cố Văn Thanh không ở thành phố H, tháng trước cùng lãnh đạo trường đi giảng bài ở trường khác, bây giờ vẫn chưa về.

Trong điện thoại, Cố Văn Khải đơn giản kể tình trạng thi thể cho Cố Văn Thanh nghe, đồng thời nói ra ý kiến của mình.

“Đây chắc là ác quỷ đòi mạng rồi?” Cố Văn Khải nói, “Chỉ cần bố trí tốt, chắc không khó đối phó.”

“Em nói bây giờ em đang ở thành phố H?” Cố Văn Thanh không trả lời ngay câu hỏi của Cố Văn Khải, mà hỏi một câu nghe không mấy liên quan, “Thành phố H chỗ nào?”

“Bây giờ ở trấn Bình Giang, nhưng sắp đi trấn Thanh Thủy rồi, theo suy đoán điều tra của cảnh sát, con ác quỷ đó phần lớn trốn ở trấn Thanh Thủy đó.” Cố Văn Khải nói.

“Trấn Thanh Thủy?” Giọng Cố Văn Thanh trở nên nặng nề, “Văn Khải, sự việc có lẽ không đơn giản như anh nghĩ đâu, đó rất có thể không phải là ác quỷ đòi mạng bình thường.”

“Sao lại nói vậy?” Cố Văn Khải hỏi.

Cố Văn Thanh ở đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi mới mở miệng nói: “Trấn Thanh Thủy... đó là nơi mười bảy năm trước, anh cả lúc mười hai tuổi suýt chút nữa mất mạng. Năm đó anh tám tuổi, chuyện xảy ra lúc đó anh có lẽ còn chưa hiểu rõ, cho nên không rõ một số chi tiết quan trọng của chuyện đó.”

Mười bảy năm trước, Cố Văn Khải nhớ rõ ngày đó Cố Dần được cha cõng về, vẻ mặt hung tợn và ánh mắt lạnh lùng sát khí, còn đáng sợ hơn cả lệ quỷ đến từ âm phủ, dọa anh ta lúc đó không dám bước vào phòng Cố Dần. Bao nhiêu năm trôi qua, anh ta vô thức né tránh khi đối mặt với Cố Dần, ít nhiều cũng có liên quan đến việc năm đó bị Cố Dần như vậy dọa sợ.

Về đại kiếp nạn mà Cố Dần gặp phải mười bảy năm trước, Cố Văn Khải biết, nhưng cũng chỉ biết đại khái. Một là vì khi còn nhỏ anh ta không hiểu rõ tình hình lúc đó, hai là Cố Dần căn bản không nói kỹ chuyện năm đó với người nhà, chỉ nói hắn sẽ tự mình điều tra rõ ràng. Cho nên những chi tiết khác, anh ta hoàn toàn không rõ.

“Nhiều chuyện anh cũng không rõ lắm, anh chỉ biết có người ở Tây trấn Thanh Thủy đã bày quỷ trận, ý đồ đoạt lấy hồn phách của anh cả. Khi cha và mọi người chạy đến đưa anh cả về, anh cả đã ra khỏi quỷ trận rồi.”

“Quỷ trận?” Cố Văn Khải hít một ngụm khí lạnh, “Vậy mà lại bày quỷ trận trong trấn?”

Quỷ trận thường là những trận pháp lớn, hơn nữa vô cùng đáng sợ, “Quỷ trận đi qua, cỏ cây không mọc”, đây không phải là cách nói khoa trương, mà là một sự thật. Bày quỷ trận trong trấn, đó không phải là chuyện đùa.

“Cái trận đó được bày ở cánh đồng ngoài khu dân cư, cho nên sau này tuy người nhà đã đến làm công tác hậu sự, nhưng mảnh đất đó cũng rất lâu không trồng trọt được gì. Hơn nữa đến bây giờ, Tây trấn Thanh Thủy vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau ảnh hưởng của quỷ trận đó, cả vùng đất Tây trấn đều âm u chết chóc, phần lớn thanh niên đều đã rời đi, ở đó chỉ còn lại một số người già cố thủ.” Cố Văn Thanh nói, “Nhưng trọng điểm không phải là những chuyện này, mà là Tây trấn Thanh Thủy dễ nuôi quỷ, nếu có người nào đó tâm địa hiểm ác lợi dụng địa khí ở đó, sự việc sẽ không đơn giản mà kết thúc được. Bây giờ nghe em nói đến những vụ án này, anh đoán chuyện không đơn giản mà kết thúc đã xảy ra rồi.”

“Vậy phải làm sao?” Cố Văn Khải hỏi.

“Tóm lại con quỷ đó chỉ cần xuất phát từ trấn Thanh Thủy, thì không phải là thứ anh có thể đối phó được. Em phải tìm anh cả.”

“Em biết đi đâu mà tìm anh ấy chứ?” Cố Văn Khải có chút phát điên, “Hai ngày trước em có chút việc hỏi bác Thiệu, gọi điện thoại đến nhà anh cả ở thành phố S, bác Thiệu nói với em, anh cả không ở thành phố S, hơn nữa trong thời gian ngắn sẽ không về.”

Cố Dần không thích mang điện thoại di động, cho nên khi hắn ở bên ngoài, phần lớn là không liên lạc được.

“Đừng vội, anh cảm thấy trấn Thanh Thủy xảy ra chuyện như vậy, anh cả sẽ không bỏ mặc đâu, rất có thể anh ấy đã ở thành phố H rồi.” Cố Văn Thanh nghĩ một lát, nói, “Năm đó nơi xảy ra sự kiện chính là trấn Thanh Thủy, theo tính cách của anh cả, anh ấy chắc chắn đang để mắt đến nơi đó! Xảy ra chuyện như vậy, anh ấy chắc chắn đã qua đó từ lâu rồi.”

Cố Văn Khải: “Mong là vậy...”

Cố Văn Thanh: “Em đừng hành động thiếu suy nghĩ, anh cũng sẽ lập tức đến thành phố H.”

Cố Văn Khải trong lo lắng kết thúc cuộc gọi với Cố Văn Thanh, đang chuẩn bị đi báo cho Chu Tuấn tình hình có thay đổi, lại được Trần Minh và mọi người thông báo vụ án có diễn biến mới - lại phát hiện thêm một thi thể mới tương tự. Đây là vụ thứ bảy rồi, mà vị trí phát hiện thi thể lại ngay bên cạnh trấn Thanh Thủy.

Vốn dĩ Cố Văn Khải còn muốn tìm Chu Tuấn, nghĩ cách tạm thời trì hoãn để đợi Cố Văn Thanh đến xem tình hình thì Thẩm Bân và Trần Minh đã đến trấn Thanh Thủy, vụ án thứ bảy này vừa xảy ra thì căn bản không thể trì hoãn được nữa.

Hai giờ chiều hôm đó, hai đội trinh sát của thành phố S và thành phố H đã nhanh chóng đến trấn Thanh Thủy.

Sau khi đến hiện trường vụ án, Cố Văn Khải đi theo Trần Minh và mọi người đến hiện trường. Tuy nhiên, còn chưa nhìn thấy thi thể, Cố Văn Khải đã gặp hai người quen trước - Tần Phi và Trương Tri Tân.

“Sao hai người lại ở đây?” Cố Văn Khải hỏi.

“Hừ! Anh quản chúng tôi sao lại ở đây làm gì?”

Trương Tri Tân trợn mắt nhìn Cố Văn Khải, quay đầu sang một bên. Nhìn thấy thi thể đã được cảnh sát xử lý và bọc lại, lại lộ vẻ muốn khóc.

Khóe miệng Cố Văn Khải giật giật nhìn Trương Tri Tân, biết lão già này tạm thời không thể giao tiếp bình thường được, thế là kéo Tần Phi sang một bên.

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao hai người lại ở đây?”

“Chuyện này nói ra hơi rắc rối... Tớ nhận được điện thoại của bệnh viện, nói ông ba nhập viện nên mới đến thành phố H. Sau đó vì người hạ chú cho tớ có thể ở thành phố H, cho nên không trở về ngay.” Tần Phi quay đầu liếc nhìn Trương Tri Tân, suy nghĩ một chút rồi nói: “Còn về tại sao chúng tớ lại ở hiện trường vụ án, là vì ông ba là người đầu tiên phát hiện thi thể đó, ông ấy vốn dĩ đang theo dõi người kia.”

“Thông tin này có hơi nhiều à nha!” Cố Văn Khải gãi đầu, “Người hạ chú cho cậu…! Chuyện này chúng ta tạm không nói, cứ nói chuyện trước mắt đã, lão Trương vốn dĩ đang theo dõi người kia là ý gì? Tại sao ông ấy lại theo dõi người đó?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)