Tác giả: Mộc Sanh
Editor: YingYing
Cùng một thị trấn nhỏ, hai bộ mặt hoàn toàn khác biệt; mấy vụ án mạng kỳ lạ Trương Tri Tân nhắc đến xảy ra ở thành phố H; còn có chuyện kỳ quái và vụ chết người mà ông lão vừa nói ở trấn Thanh Thủy, người thành phố H đối với trấn Thanh Thủy lại kiêng kỵ kín tiếng... Những chuyện này thoạt nhìn không có mối liên hệ rõ ràng nào, nhưng khi trải rộng các sự kiện ra đặt cạnh nhau, lại mơ hồ có một cảm giác tất cả các sự kiện đều đang chỉ về phía Tây trấn Thanh Thủy.
Đây là một sự trùng hợp đơn thuần, hay là sự sắp xếp cố ý của ai đó, Tần Phi không rõ. Những sự kiện nghe thôi đã thấy bất thường đó, nếu thật sự có người đứng sau sắp xếp, vậy thì người đó chắc chắn không phải người bình thường, hẳn là người có năng lực thông âm hỏi quỷ như Trương Tri Tân, vậy thì có khả năng là người đã hạ chú cho anh.
Nếu thật sự như Trương Tri Tân nói, người hạ chú thật sự ở thành phố H, vậy thì Tây trấn Thanh Thủy không nghi ngờ gì là nơi phải đi điều tra. Người hạ chú không nhất định ở ngay Tây trấn Thanh Thủy, nhưng nơi đó lại là nơi có thể tìm thấy manh mối về người hạ chú đó.
Tần Phi chọn ở lại thành phố H, là muốn điều tra rõ người đã hạ chú cho anh là ai. Nhưng anh không phải Cố Dần, anh không phải người không nghe lời khuyên, ông lão kia đã nói đến mức này, anh đương nhiên sẽ không một mình chạy đến Tây trấn Thanh Thủy nữa.
Hơn nữa anh muốn tra người hạ chú, một mình anh chạy đến cũng vô dụng. Anh có thể thấy quỷ, nhưng lại không biết cách đối phó, còn những thứ huyền bí như bùa chú thì càng không biết gì. Thật sự muốn tìm người hạ chú, vẫn phải tìm người tinh thông phương diện này giúp đỡ. Cố Dần rất có thể đang ở trong Tây trấn này, ý nghĩ tìm Cố Dần giúp đỡ trong đầu Tần Phi chỉ lóe lên một cái, cuối cùng vẫn quyết định ở lại Đông trấn đợi Trương Tri Tân đến.
——Tìm Cố Dần giúp đỡ kết quả chắc chắn lại bị tích thêm món nợ ân tình. Tuy anh không ngại nợ Cố Dần ân tình, nhưng nợ nhiều quả thật vẫn có chút áp lực tâm lý.
Trong khoảng thời gian Tần Phi ở lại Đông trấn Thanh Thủy đợi Trương Tri Tân, ở một thị trấn nhỏ giáp ranh thành phố S, cách Tần Phi hơn nửa thành phố, Trần Minh, đội trưởng đội trinh sát của Cố Văn Khải và nhóm thuộc hạ, cùng với Chu Tuấn, người hỗ trợ bên ngoài, lại rơi vào bế tắc không lối thoát với đội trinh sát thuộc thành phố H.
Một tuần trước, ở ranh giới giữa thành phố S và thành phố H, người ta phát hiện một thi thể nam giới. Thi thể này được phát hiện sau một tòa nhà dạy học của một trường tiểu học trong thị trấn, danh tính là giáo viên toán của trường đó. Người phát hiện thi thể là một nhân viên bảo vệ của trường, thời gian phát hiện là chiều thứ Bảy tuần trước. Lúc đó trường đã kết thúc giờ học thêm, nhân viên bảo vệ đó giúp tuần tra xem trong trường còn học sinh nào chưa về không, lại vô tình phát hiện thi thể khi đi ngang qua một tòa nhà dạy học.
Thi thể đó chết vô cùng thảm thiết, giống như bị một con dã thú phát cuồng cắn xé, trông tàn tạ không chịu nổi. Nhiều chỗ thịt đã biến mất, nội tạng chảy ra ngoài, xương đùi trắng hếu lộ ra giữa máu thịt, thịt má mất một bên, lộ ra nửa hàm răng dính máu. Trên nửa khuôn mặt còn lại và đôi mắt trừng trừng, còn sót lại vẻ mặt vặn vẹo pha trộn giữa nỗi đau đớn và sợ hãi tột độ trước khi chết. Xung quanh thi thể còn vương vãi thịt vụn, trông giống như từ phần thi thể bị thiếu. Sau đó qua giám định, cũng xác nhận những thịt vụn đó đúng là phần thi thể bị thiếu.
“Tôi nói này, chúng ta tiêu tốn ở đây đã một tuần rồi, nếu không điều tra ra chút gì, bên giới truyền thông sắp không kìm được nữa rồi. Cố lên chút đi! Đồng chí.” Trần Minh ngồi trong phòng họp của đồn cảnh sát thị trấn bị trưng dụng tạm thời, gõ tay lên bàn họp, nói với đội trưởng đội trinh sát thành phố H đối diện là Thẩm Bân.
Thẩm Bân đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, đôi mắt hẹp dài sau gọng kính lộ ra một tia khinh miệt, “Anh không phải nói là do dã thú làm sao? Quý ngài dã thú của anh điều tra thế nào rồi?”
Trần Minh cười nhạt một tiếng, nói: “Anh còn nói là do đồ tể làm đấy! Anh đã điều tra hết những đồ tể trong trấn chưa?”
Hai người chế giễu nhau xong, nhìn nhau một cái, cùng nhau thở dài, bắt đầu động tay sắp xếp tài liệu và manh mối trong tay.
Dã thú hay đồ tể đương nhiên không phải là thật, đó chẳng qua chỉ là một giả thuyết tùy tiện đoán mò khi ban đầu hoàn toàn không có manh mối, đã sớm bị loại bỏ.
Vết thương trên thi thể, quả thật trông giống như do dã thú gây ra, nhưng trong trường học đó, căn bản không thể xuất hiện loại dã thú như vậy. Hơn nữa hiện trường cũng căn bản không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào do dã thú để lại. Thời buổi này dã thú còn có trí thông minh cao đến mức tự mình xóa dấu vết phạm tội sao?
Còn về đồ tể, vết thương trên thi thể không phải là dao của đồ tể có thể gây ra. Cho dù đồ tể đó có kỹ thuật cao siêu, có thể tạo ra vết cắn xé của dã thú, nhưng khi đối mặt với sự tàn sát của hung thủ, nạn nhân chắc chắn sẽ giãy dụa chống cự hoặc hoảng sợ bỏ chạy, nhưng trên thi thể đó lại không thấy có hành vi như vậy. Phạm vi phân bố vết máu và thịt vụn rất nhỏ, nếu nạn nhân chống cự hoặc bỏ chạy, thì vết máu không thể khống chế trong phạm vi nhỏ như vậy. Trong cơ thể nạn nhân cũng không có loại thuốc nào có thể hạn chế hành vi của anh ta, chẳng lẽ nạn nhân tự đứng yên cho người ta chém sao?
Trần Minh có chút bực bội lật xấp tài liệu trong tay, bên trong ngoài báo cáo điều tra và sắp xếp manh mối về thi thể nam giới ở thị trấn nhỏ này, còn có năm vụ án tương tự khác xảy ra ở thành phố H. Những địa điểm xảy ra án mạng đó đều đã lập đội trinh sát cố định phụ trách, đồng thời duy trì chia sẻ thông tin với đội ở các địa điểm xảy ra án mạng khác, nhưng những điểm trinh sát đó cũng giống như Trần Minh và họ, vụ án hoàn toàn không có tiến triển.
“Lão Chu, anh có ý kiến gì không?” Trần Minh đặt tài liệu trong tay xuống, nhìn Chu Tuấn đang ngậm điếu thuốc, nghịch máy tính ở bên cạnh.
Chu Tuấn nghiêng đầu, nhìn qua Trần Minh, liếc nhìn Cố Văn Khải đang ngồi bên kia Trần Minh, mở miệng nói: “Xem trạng thái thi thể ở hiện trường, đây là cùng một người, hoặc cùng một băng nhóm gây án.”
“Điểm này tôi đã nói ngay từ đầu rồi, tiền bối.” Thẩm Bân đối diện bàn họp đẩy gọng kính, nhìn Chu Tuấn mặt không biểu cảm nói.
Về những câu chuyện huyền thoại của Chu Tuấn, Thẩm Bân đã nghe không ít, anh ta kính phục Chu Tuấn, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tuấn do Trần Minh mang đến, dù đối phương vẻ mặt tiều tụy râu ria xồm xoàm, khác hẳn với những gì anh ta thấy trên ảnh, anh ta cũng không có phản ứng gì nhiều. Tuy nhiên, theo thời gian điều tra vụ án, Chu Tuấn lại hoàn toàn không sắc bén như trong truyền thuyết, Thẩm Bân có chút cảm giác thần tượng sụp đổ.
Chu Tuấn gõ gõ mấy cái vào máy tính, rồi tiếp tục nói: “Vụ án bắt đầu từ đầu tháng này, chưa đầy một tháng đã gây ra sáu vụ, tần suất gây án khá cao.”
Thẩm Bân: “Cái này cũng nói từ lâu rồi.”
“Hiện tại động cơ gây án chưa rõ, đối tượng bị hại không có điểm chung, địa điểm gây án không cố định.” Chu Tuấn véo điếu thuốc, ấn vào gạt tàn dập tắt.
“Tiền bối, nếu anh chỉ muốn lặp lại kết quả trinh sát của chúng tôi trong khoảng thời gian này, bên tôi lại viết tổng hợp, tôi có thể đọc cho mọi người nghe.” Thẩm Bân không vui nhìn Chu Tuấn, bảo anh ta nói ý kiến, anh ta lại cứ lặp lại những kết luận mà họ đã rút ra từ trước.
Chu Tuấn không để ý đến thái độ của Thẩm Bân, chậm rãi châm lại một điếu thuốc cho mình.
“Tuy địa điểm gây án không cố định, nhưng trong đó vẫn có một vài manh mối. Tôi đã đánh dấu mấy địa điểm xảy ra án mạng trên bản đồ thành phố H, rồi thu nhỏ bản đồ lại, phát hiện ngoài vụ ở bên chúng ta, năm vụ còn lại -” Chu Tuấn xoay chiếc máy tính xách tay một hướng, để Trần Minh và Thẩm Bân đều có thể nhìn thấy nội dung trên màn hình, “Năm địa điểm xảy ra án mạng này, trông giống như đang bao vây cái nơi này lại.”
Trần Minh và Thẩm Bân đứng dậy, ghé sát màn hình, nhìn vào điểm bị bao vây mà Chu Tuấn nói.
“Trấn Thanh Thủy?!” Hai người đồng thanh kêu lên.
Trần Minh kinh ngạc xong, liếc nhìn Chu Tuấn, ngồi trở lại, mở miệng nói: “Những điểm này tuy trông giống như đang bao quanh trấn Thanh Thủy, nhưng đầu kia không có điểm chặn, hơn nữa vụ án bên chúng ta giải thích thế nào? Có lẽ cũng phải tính vào chứ? Mà tính vào rồi, hợp lý hơn là nối các điểm xảy ra án mạng theo thứ tự thời gian, cái trấn bị bao vây này không chỉ có một, hơn nữa trung tâm không phải là trấn Thanh Thủy.”
“Anh là trẻ mẫu giáo sao? Còn phải nối theo thứ tự thời gian? Nhìn một cái thấy sao thuận tay thì nối vậy thôi!” Chu Tuấn nói.
“Cho nên nói - phía sau trấn Thanh Thủy căn bản không có điểm chặn, trông không giống như bị bao vây.”
“Nhưng địa điểm gây án đều ở các thôn trấn xung quanh trấn Thanh Thủy -” Chu Tuấn gõ gõ tàn thuốc vào gạt tàn, nghiêm nghị nói, “Hơn nữa, không phải không có điểm chặn, mà là điểm chặn đã chạy rồi.”
Trần Minh: “Ý gì?”
“Vụ án bên chúng ta, địa điểm xảy ra án mạng ban đầu đáng lẽ phải ở vị trí này - chính là phía sau trấn Thanh Thủy.” Chu Tuấn nói, “Vị giáo viên tiểu học này hai ngày trước khi chết đã xin nghỉ về nhà, mà nhà anh ta lại ở phía sau trấn Thanh Thủy.”
“Đợi đội tìm kiếm trở về, chúng ta đi một chuyến đến trấn Thanh Thủy.” Thẩm Bân đưa ra quyết định.
“Ê ê! Như vậy liệu có đáng tin?” Trần Minh kinh ngạc nhìn Thẩm Bân, vị này vừa nãy còn đủ kiểu bất mãn với Chu Tuấn, kết quả Chu Tuấn chỉ nói bâng quơ như vậy, người này đã quyết định tiến về hướng đó rồi.
Thẩm Bân: “Anh không biết, Tây trấn Thanh Thủy vì thi công luôn gặp vấn đề, bên đó mấy năm gần đây vẫn không phát triển được. Cho nên gần đây cấp trên quyết định bỏ rơi Tây trấn, để toàn bộ cư dân bên trong chuyển đến Đông trấn. Nhưng luôn có một số người không muốn, vì tài sản nhà cửa ruộng đất, cấp trên không thể bồi thường hết cho họ ở Đông trấn, cho nên ở đó có người làm ra chuyện cực đoan cũng có khả năng, với tư cách là người phụ trách chính vụ án này, tôi cảm thấy cần phải đích thân đi xác nhận một chút.”
Cuộc thảo luận về vụ án tạm thời kết thúc sau khi Thẩm Bân đưa ra quyết định, mọi người trong phòng họp lần lượt rời đi.
Chu Tuấn không động đậy. Cố Văn Khải thu dọn tài liệu xong đứng dậy đi về phía cửa phòng họp, nhưng lại không rời khỏi phòng họp, mà đóng cửa phòng họp lại.
“Nói đi, anh muốn nói gì với tôi?” Từ khi Trần Minh bảo Chu Tuấn nói ý kiến, Chu Tuấn đã cố ý nhìn anh ta mấy lần, rõ ràng là có chuyện muốn nói, nhưng không tiện nói khi mọi người đều có mặt.
Chu Tuấn dập thuốc, ngước mắt nhìn Cố Văn Khải đang đứng đối diện bàn họp, dùng giọng thấp nói: “Hung thủ của những vụ án này... không phải người đúng không?”